“Côn Tảo Bát Hoang”, nhìn thấy bốn chữ trên cuốn sách cổ, hai mắt Hổ Oa chợt phát sáng, cậu nhóc cười hồn nhiên: “Cảm ơn đại ca”.
“Còn những thứ này nữa, cầm lấy đi!”, Diệp Thành lấy hai túi đựng đồ ra đưa cho Tịch Nhan và Hổ Oa, những thứ này đều được Diệp Thành mua ở Đan Thành với số tiền rất lớn, hắn có tiền mà! Thứ gì cũng mua.
“Cảm ơn sư phụ”.
“Cảm ơn đại ca”.
“Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, về nghỉ ngơi đi!”, Diệp Thành nhẹ nhàng vẫy tay.
Hai người rất thích thú, ôm túi đựng đồ chạy vào phòng.
Nhìn hai người bạn nhỏ, Diệp Thành thoáng ngẩn người! Hắn nhớ lại mình năm đó, sư phụ thưởng cho một món đồ nhỏ thôi mà vui vẻ cả đêm không ngủ, trong mơ cũng cười ngốc nghếch.
Diệp Thành không nghĩ nữa, đặt một túi đựng đồ có chứa linh dược kéo dài tuổi thọ ở cửa phòng Trương Phong Niên, nhưng không đánh thức ông ấy.
Làm xong những việc này, Diệp Thành mới thở ra một hơi thật sâu.
Chẳng bao lâu sau, Sở Huyên xuất hiện trong rừng trúc nhỏ như một cơn gió.
“Sư phụ có nhớ con không?”, Diệp Thành cười hì hì chạy tới.
“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Sở Huyên cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Ta không biết đồ nhi của mình lại giỏi đến thế đấy”.
“Từ trưởng lão nói với người rồi ạ”, Diệp Thành cười toe toét rồi lại xoa tay: “Vậy có phần thưởng gì không ạ? Ví dụ như người cởi sạch đồ cho con nhìn một lần, không thì cho con ngủ cùng một hôm cũng được!”
“Mấy ngày không gặp ngươi lại ngứa da rồi đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Vẫn… Vẫn ổn ạ”, Diệp Thành cười khan.
“Được rồi, nói chuyện chính”, Sở Huyên vừa nói vừa tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lúc này mới nhìn Diệp Thành: “Bắt đầu từ đêm nay, Ngọc Nữ Phong bế sơn, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được xuống núi”.
Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt: “Tại… Tại sao ạ?”
“Không có tại sao”, Sở Huyên nhẹ giọng bảo: “Ngươi chỉ cần nhớ vậy là được, muốn xuống núi bắt buộc phải có sự đồng ý của ta”.
“Vậy… Vậy sẽ bế sơn bao lâu ạ?”
“Đến khi Linh Nhi xuất quan”, Sở Huyên ung dung đáp.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi!”, Sở Huyên đứng lên.
“Sư phụ, chờ đã”, Diệp Thành vội vàng kéo Sở Huyên lại, sau đó cười vui vẻ: “Con cũng mang quà về cho người”.
Ồ?
Sở Huyên nhướng cặp mày xinh đẹp, nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi mang gì về cho sư phụ?”