Tiếp đó, có vài ý cảnh luyện đan cũng hiển hiện trong thần hải của Diệp Thành, mặc dù hỗn loạn nhưng cũng dễ xử lý.
“Ôi trời, thế này cũng được sao?”, Diệp Thành nhìn thẫn thờ, hắn cảm nhận được tác dụng của Đan Tổ Long Hồn không hề vừa, vậy còn lĩnh hội gì chứ, cứ để nó nuốt trọn ý cảnh là được, nuốt xong rồi thì từ từ lĩnh hội thôi.
Gừ!
Khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Đan Tổ Long Hồn lại lần nữa bay ra khỏi thần hải, nó há miệng nuốt trọn sức mạnh huyền diệu của ý cảnh luyện đan, tiếp đó nó lại quay về thần hải của Diệp Thành, đem ý cảnh luyện đan lạc ấn trong thần hải.
Cứ thế lặp đi lặp lại, mất chừng nửa canh giờ, Đan Tổ Long Hồn đã tạo cho Diệp Thành mười mấy loại ý cảnh luyện đan.
“Đúng là phát tài rồi”, Diệp Thành bất ngờ, tự nhiên hắn thật sự cảm thấy kích động, chỉ muốn ôm lấy Đan Tổ Long Hồn mà hôn lấy hôn để.
Gừ! Gừ! Gừ!
Đan Tổ Long Hồn rất cần mẫn, không ngừng thu gom ý cảnh luyện đan lạc ấn trong thần hải cho Diệp Thành còn Diệp Thành cũng không hề nhàn rỗi, hắn liên tiếp chỉ về một hướng: “Bên đó, bên đó có rất nhiều, còn bên kia nữa, đó là ý cảnh luyện đan luyện chế Huyền Thiên Linh Đan, mang nó về đây, mang nó về đây”.
Cả hai hợp tác rất ăn ý, Diệp Thành phụ trách tìm ý cảnh luyện đan còn Đan Tổ Long Hồn phụ trách thu gom ý cảnh.
Cứ vậy, chưa tới một ngày cả hai đã thu được về cả trăm ý cảnh luyện đan, trong đó còn có rất nhiều ý cảnh luyện đan của linh đan bốn vân.
Có điều mặc dù Đan Tổ Long Hồn còn có khả năng thu gom ý cảnh luyện đan nhưng Diệp Thành biết cho dù cho nó ba tháng thì cũng rất khó có thể đem toàn bộ lạc ấn trong ý cảnh luyện đan của Vạn Đan Bảo Điển đi, vì ý cảnh trong Vạn Đan Bảo Điển thực sự quá nhiều, nhiều đến mức không sao đếm xuể.
……..
Phụt!
Ở Hằng Nhạc Tông, trên phong vân đài của nội môn, một bóng hình đẫm máu bị người ta đánh ngã, nếu nhìn kĩ thì đây chính là đệ tử chân truyền thứ ba của Hằng Nhạc Tông - Nhiếp Phong.
Hắn bị thương rất nặng, người đẫm máu, một cánh tay còn bị bẻ gãy, toàn thân vô số vết thương, phần khiến người ta nhìn mà sợ nhất chính là phần ngực, ở đó có vết thương sâu máu chảy ra nhiều, đến cả phần xương ở ngực cũng bị người ta chém đứt mất vài đoạn.
“Nhiếp sư huynh”, ngay sau đó, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị lần lượt chạy tới.
Bọn họ cũng không khá khẩm hơn là bao, người nào người nấy mặt mày tái nhợt, thân chằng chịt vết thương, đặc biệt là Tạ Vân, phần ngực của hắn còn có vết thương sâu, chốc chốc lại phát ra ánh sáng u tối, giải hoá tinh khí của hắn khiến vết thương của hắn hồi lâu vẫn không thể liền lại.
“Loại ăn hại, đúng là ăn hại”, trên đài vang lên giọng điều giễu cợt, nếu nhìn kĩ thì đây chính là kí chủ của Hằng Nhạc Tông – Doãn Chí Bình.
Hắn ta cao cao tại thượng, hắn vặn cổ, mặt mày tôi độc: “Tên ăn hại Diệp Thành kia không dám xuống núi, không ngờ các ngươi còn ăn hại hơn hắn, cụt hứng, đúng là cụt hứng”.
………
“Này, này, mau, mau, mau đuổi theo nó, bên kia còn có…”, trong Vạn Đan Bảo Điển ở Đan thành chỉ toàn vang lên tiếng hô hớt hải của Diệp Thành, hắn và Đan Tổ Long Hồn chưa hề được nghỉ ngơi.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, bọn họ chăm chỉ cần mẫn nên thu hoạch cũng rất nhiều, hiện giờ cả hai đã thu được hơn ba trăm ý cảnh luyện đan, trong đó không thiếu ý cảnh luyện linh đan bốn vân.
Gừ!
Đương lúc hắn mải suy nghĩ thì Đan Tổ Long Hồn gầm lên, vả lại tiếng gầm lần này của nó rõ ràng còn rất hùng tráng, trong tiếng gầm còn mang theo vẻ kích động.