“Khụ khụ!”, chỉ có Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí là ho khan, mặc dù biết nhưng để giữ hình tượng, hai người bọn họ vẫn giả vờ mình ngây thơ không biết gì.
Còn Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn lẳng lặng uống rượu, không có bất kỳ phản ứng nào trước câu hỏi này. Mấy người phía Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân đều nhìn cô ta.
“Muội ấy biết mới lạ”, Diệp Thành day đầu mày, chưa từng làm chuyện này thì thật sự khó mà biết câu trả lời. Phải nói câu hỏi này của Trần Vinh Vân thật sự rất khó!
“Khi vào thì cứng, rút ra lại mềm là thứ gì vậy?”, Lạc Hi còn đang gãi đầu, cô bé ngây thơ sao có thể nghĩ ra được Trần Vinh Vân đang nói tới thứ gì.
Không chỉ cô bé mà ngay cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Từ Nặc Nghiên cũng không biết.
“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, sau một hồi suy nghĩ, Lạc Hi tò mò nhìn Trần Vinh Vân.
“Thứ này ấy mà…”
“Ông chủ, Hổ Tiên của chúng ta đâu?”, Vi Văn Trác gọi to, gọi xong hắn ta còn ho khan liếc mắt nhìn mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Lạc Hi: “Hổ Tiên không tệ, tráng dương”.
Lời hắn vừa dứt, Từ Nặc Nghiên ở gần Trần Vinh Vân nhất lập tức giáng cho hắn một cái tát, dường như đã đoán được câu trả lời từ lời Vi Văn Trác: “Tên khốn này, xấu xa, vô liêm sỉ”.
Không chỉ cô ta mà Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh Diệp Thành đều mang vẻ mặt kỳ lạ.
Đặc biệt là Thượng Quan Ngọc Nhi, nghĩ đến thứ vừa đỏ vừa cứng là mặt lại đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có tia lửa bùng cháy.
“Cũng… Cũng đâu phải ta nói”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Đây thực sự là một món rất bổ”, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Diệp Thành cũng bắt đầu ăn. Bốn người bọn hắn thật sự rất vô liêm sỉ, đũa không dùng mà cứ thế dùng tay. Từ Nặc Nghiên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng nhìn thấy mà nôn khan.
“Sao hai huynh không ăn?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nhìn Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, hai tên này để duy trì hình tượng nên quả quyết không động đũa.
“Đừng ngại mà!”, Diệp Thành nói xong lại quay đầu nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ huynh đệ, sao ngươi không ăn?”