“Cô bé không nói thì ta thật sự không nhìn ra”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi: “Không ngờ Thành Côn dám để Huyền Linh Chi Thể xuống núi, không sợ bị người khác diệt khẩu sao?”
So với hai người họ, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi bên cạnh lại thể hiện vẻ thù hằn khó chịu.
“Này, này, này”, lão già Gia Cát Vũ lườm hai cô gái: “Nhìn hai con như thể định đi đánh nhau với cô ta thế!”
“Là Chính Dương Tông bọn họ hãm hại Diệp Thành”, Thượng Quan Ngọc Nhi hằn học trả lời.
“Con nói vậy là vơ đũa cả nắm đấy!”, lão già Gia Cát Vũ bĩu môi: “Không thể vì một vài người mà coi cả Chính Dương Tông là kẻ thù được! Hơn nữa con cũng không đánh lại cô ta!”
“Con không đánh lại nhưng tỷ con thì chưa chắc”, ngực Thượng Quan Ngọc Nhi phập phồng dữ dội.
“Tỷ con? Thượng Quan Hàn Nguyệt?”
“Con nói rồi sao? Con đã nói gì đâu”.
“Thông qua”, khi bốn người đang nói chuyện thì Diệp Thành bên dưới đã vượt qua phần kiểm tra đan dược, tức là hắn đã lọt vào vòng chung kết.
Sau khi qua được phần kiểm tra đan dược, Diệp Thành rất phóng khoáng hất tóc, nhìn về phía Từ Phúc: “Trưởng lão, không khiến người mất…”
Hắn còn chưa nói xong đã sững người, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi cạnh Bích Du với vẻ mặt rất vị: “Cô ấy chạy tới đây lúc nào vậy?”
“Khụ!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, vội vàng dời tầm mắt.
Nhưng khi hắn thu hồi tầm mắt thì liếc thấy một thanh niên mặc đồ trắng ngồi trong đám đông, lúc này người đó đang lẳng lặng nhìn xuống dưới, vẻ mặt không buồn không vui, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành nheo mắt, biểu cảm dưới lớp mặt nạ khá thú vị: “Nữ cải trang nam?”
“Không ngờ cô ấy cũng đến Đan Thành”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Đến khi nào nhỉ, sao lúc trước mình không phát hiện ra?”
Khi hắn nhìn sang tình cờ cũng là lúc Cơ Tuyết Băng ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, cô ta khẽ cau mày, không biết vì sao từ khoảng cách cả chục nghìn trượng cô ta lại thấy cảm giác quen thuộc lạ thường trong mắt Diệp Thành.
“Người đó là ai? Thuộc thế lực nào?”, Cơ Tuyết Băng hờ hững hỏi.
“Ta nhìn ra được huynh không hề đơn giản!”, Lạc Hi nhìn Diệp Thành với vẻ đầy ẩn ý.
“Dù có không đơn giản hơn nữa thì cũng không lợi hại hơn sư tỷ muội được!”
“Cũng đúng”, Lạc Hi mỉm cười.