Phía này, Diệp Thành tĩnh lặng ngồi quan sát, hắn cũng đang quan sát thanh tiên kiếm đó và nhìn ra được sự bá đạo của Thiên Tàn kiếm, kiếm Xích Tiêu của hắn không thể so bì, binh khí cấp bậc Đại Thánh quá hung hãn.
Thế nhưng hắn lại không tham gia vào việc đấu giá, không phải hắn không muốn có mà vì sau khi đấu giá được cái đỉnh kia số nguyên thạch của hắn đã chẳng còn là bao, còn thần kiếm Thiên Tàn nếu không có chín mươi triệu nguyên thạch thì cũng chẳng đấu giá được nó.
Advertisement
“Nếu muốn có thì ta có thể hỗ trợ”, bên trong Đan Tôn Điện, Hồng Trần Tuyết mỉm cười truyền âm.
“Thôi bỏ đi”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “cái đỉnh đó của ta cũng không tồi, tham lam quá không phải là tốt”.
“Ngươi trong kí ức của ta không phải thế này”, Hồng Trần Tuyết một tay chống cằm mỉm cười truyền âm, “trong kí ức của ta, Diệp Thành vì bảo bối mà kiên quyết mặt dày”.
“Người có rảnh không vậy?”, Diệp Thành liếc nhìn bên trên, mặt mày tối sầm.
“Hừm”, Hồng Trần Tuyết tỏ ra thản nhiên, “đó là do ngươi không cần, đừng trách ta”.
Diệp Thành sau đó lập tức đổi chủ đề, “nghe nói bảo bối lần này của Đông Hoang Cổ Thành chính là một tấm Tàng Bảo Đồ cổ xưa, việc này người có biết trước khi tới đây không?”
“Ta cũng nghe nói, không biết là thật hay giả”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “có điều cho dù là Tàng Bảo Đồ thì hình như cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta”.
“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, nói rồi hắn không quên liếc nhìn nhã gian của Thần tộc, Phượng Hoàng tộc và Yêu tộc, có ba tên này ở đây thì chẳng ai tranh được.
“Tiểu hữu, có thể tới phía sau đại điện được không?”, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Diệp Thành, hắn không tìm ra được nơi bắt nguồn của âm thanh, chỉ biết giọng điệu ôn hoà, là của một lão nhân.
Diệp Thành hơi cau mày, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lại liếc nhìn ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá và quả quyết không phải là ông ta, nhất định là một vị lão tiền bối của Đông Hoang Cổ Thành.
Sau khi do dự một lát cuối cùng hắn cũng đứng dậy, đi qua hội trường và đi thẳng tới đằng sau đại điện.
Thị vệ canh gác hậu điện không ngăn cản, hắn đi một mạch thông suốt, bước chân vào một đạo quang môn.
Ập vào mắt hắn là ánh sáng rực rỡ, nơi này là một biệt uyển yên tĩnh trồng đầy tiên trúc và kì hoa dị thoả, mây cùng sương lập lờ, giống như chốn bồng lai giữa nhân gian.
Ở nơi sâu trong rừng trúc, hắn nhìn thấy một ông lão mặc y phục giản dị đang ngồi pha trà trước một cái bàn đá giống như một ông già ôn hoà, đó chính là một Chuẩn Đế.