“Không phải”, Hồng Trần Tuyết hơi nhíu mày, không kìm được lại nhìn Tiểu Cửu Tiên thêm lần nữa, lẩm bẩm: “Không ngờ trên đời còn có người giống nhau đến vậy, dù là ngoại hình, khí chất hay thiên phú”.
“Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy! Tịch Nhan lại là ai nữa”, Tiểu Cửu Tiên nghe mà nổi đoá, đôi mắt to chớp chớp nhìn Diệp Thành, nhưng Diệp Thành lại im lặng, không đáp.
Advertisement
“Tịch Nhan là đồ nhi của hắn, muội có diện mạo giống hệt cô ấy”, thấy Diệp Thành im lặng, Hồng Trần Tuyết ung dung nói: “Thiên phú của cô ấy không hề thấp hơn muội, thậm chí còn cao hơn muội”.
“Đồ nhi của hắn?”, Tiểu Cửu Tiên nhướng mày nhưng không phục lắm: “Muội không tin thời đại này còn có người có thiên phú cao hơn muội, sau này muội sẽ so tài cùng cô ấy”.
Hồng Trần Tuyết chỉ cười không nói thêm nữa, lẳng lặng nhìn Diệp Thành, đều là người Đại Sở, sao bà không biết đồ nhi của Diệp Thành, sao lại không biết tình cảm sư đồ giữa họ?
Bà nhớ lại hơn hai trăm năm trước, Diệp Thành cõng Hổ Oa, Cơ Tuyết Băng cõng Tịch Nhan tung hoành giữa đại quân Thiên Ma, còn mạnh mẽ giết được một Ma quân chôn cùng đồ nhi của họ.
Chuyện cũ đã quá lâu nhưng ký ức vẫn rõ ràng, dù có luân hồi chuyển kiếp cũng không quên được.
Diệp Thành cũng im lặng, ôm bình rượu lên uống, vẻ mặt trở nên mờ mịt và tang thương, một câu nói thê lương, buồn bã đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai hắn: Diệp Thành, kiếp sau ta chờ chàng.
Nhã gian lại chìm vào tĩnh lặng, Diệp Thành yên lặng uống rượu không nói lời nào, Hồng Trần Tuyết cũng im lặng.
Người khó hiểu nhất là Tiểu Cửu Tiên, cô gãi đầu, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Hồng Trần Tuyết, không biết hai người họ đang che giấu bí mật gì, nhưng điều có thể khẳng định là chắc chắn hai người họ đều là người có tâm sự.
Khi Tiểu Cửu Tiên ngẩn người khó hiểu thì Diệp Thành đã uống hết một bình rượu, đầu tiên hắn cười, sau đó chầm chậm đi tới bên cửa sổ, truyền âm cho lão già đầu trọc và thanh niên tóc tím: “Hai người lên đây đi”.
Thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ở phía dưới đang uống hăng say, ăn hăng hái đều sửng sốt, họ đưa mắt nhìn nhau rồi mới cùng quay đầu, nhìn lên nhã gian ấy.
Thấy Diệp Thành, hai người đều ngẩn ra, dường như biết đó là nhã gian của Đan Tôn Điện, chính vì là nhã gian của Đan Tôn Điện nên họ mới ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thành lại ở trong nhã gian đó.
Đã là Đan Tôn Điện thì đương nhiên hai người không dám chậm trễ, không uống rượu cũng không ăn nữa, phủi mông rời khỏi chỗ ngồi rồi chạy lên, sợ làm Diệp Thành không vui.
“Chắc tiền bối đã từng gặp hai người này”, thấy hai người đã lên, Diệp Thành nở nụ cười với Hồng Trần Tuyết.
“Đương nhiên đã từng gặp”, Hồng Trần Tuyết cười: “Thanh niên tóc tím là đệ tử Viêm Hoàng của ta, lão già đầu trọc là người của Hoàng tộc Đại Sở, từng tới linh sơn Nhân Hoàng của ta”.
“Lại không biết hai người đang nói gì”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, nhìn Diệp Thành lâu thêm chút nữa, chính tiểu tử này đã tế tiên quang ra làm cho Bích Dao tỷ tỷ trở nên kỳ lạ thế này.