Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3789: “Ta chưa gặp người này bao giờ”



“Ta không đi theo nữa đâu, lâu rồi không về tổ địa”, Kỳ Vương lắc đầu.



“Giang hồ rộng lớn, khi khác gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười rồi quay người đi theo Từ Nặc Nghiên.



Advertisement

“Hy vọng khi gặp lại, ngươi đã là chiến thần nổi danh Huyền Hoang”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Kỳ Vương hiếm khi nghiêm túc một lần, sau đó cũng quay người đi về hướng ngược lại với Diệp Thành.



Diệp Thành và Từ Nặc Nghiên bay vụt đi như thần mang khoáng thế, đi vào hai, ba truyền tống trận của cổ thành, đến khi bình minh ló dạng họ mới đáp xuống một thành trì cổ ít được biết đến.



Để tránh những rắc rối không đáng có, Diệp Thành trùm cho Từ Nặc Nghiên một chiếc áo bào đen, lại dùng bí pháp Chu Thiên che đi khí tức của cô, đề phòng có người nhận ra, mang lại kiếp nạn cho gia tộc của cô.



Ngày mới lại đến, cổ thành náo nhiệt, phồn hoa, hai người vừa vào cổ thành đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao: “Luyện Ngục tĩnh lặng rồi, cuối cùng phong ba cũng dừng lại”.



“Không biết cấm địa đó nổi điên gì nữa”, không ít người khi nhắc đến Luyện Ngục đều không kìm được rùng mình: “Lên cao nhìn ra xa, ba mươi nghìn dặm ngoài Luyện Ngục đều đã thành mảnh đất khô cằn”.



“Ta còn nghe nói có Chuẩn Đế đi ngang qua lập tức bị nghiền thành tro bụi luôn ấy”, rất nhiều người đều hít vào một hơi khí lạnh: “Đó là uy áp gì vậy? Sự tồn tại huỷ diệt thế giới à?”



“Chuẩn Đế cũng bị nghiền nát?”, nghe tiếng nói chuyện từ tứ phía, khuôn mặt xinh đẹp của Từ Nặc Nghiên trở nên tái mét.





“Đế uy khoáng thế đủ để nghiền nát một Chuẩn Đế chỉ trong chốc lát”, Diệp Thành nhẹ giọng nói, lúc này hắn càng thêm chắc chắc Đế uy tản ra từ Luyện Ngục đến từ một vị Đại Đế thực thụ.



“Đế uy gì cơ?”, Từ Nặc Nghiên nghe mà chẳng hiểu gì, ngờ vực nhìn Diệp Thành.



“Khi khác cô sẽ hiểu thôi”, Diệp Thành mỉm cười, đi tới trước một quán trà, thanh niên áo trắng đang ngồi uống trà ở đó bị hắn phất tay đưa vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, đó là người chuyển kiếp.



“Tiền… Tiền bối, sao… sao lại bắt ta?”, trong đỉnh vọng lại giọng nói run rẩy của thanh niên đó, tu vi của hắn ta không cao, chỉ có cảnh giới Hoàng, ánh mắt nhìn Diệp Thành tràn đầy sợ hãi.



“Không vì sao cả”, Diệp Thành cười khẽ, tế tiên quang ra cho nó bay vào chân mày của thanh niên đó, thanh niên đó run lên, ôm đầu thét gào, vẻ mặt vô cùng đau đớn.



“Ta chưa gặp người này bao giờ”, Từ Nặc Nghiên gãi đầu, quả quyết mình chưa từng gặp người thanh niên đó.



“Đại Sở rộng lớn, biết bao tu sĩ, chưa gặp cũng là điều bình thường”, Diệp Thành mỉm cười.



“Cũng đúng”, Từ Nặc Nghiên cười khẽ: “Dù sao cũng đều là người thân nơi quê nhà”.



“Mau mau, nhà họ Dương lại tới gây sự với nhà họ Chu rồi”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ, câu nói này khiến đám đông náo nhiệt đều tụ tập về một hướng.

“Nhà họ Chu, không phải là gia tộc của cô đấy chứ?”, Diệp Thành quay đầu nhìn Từ Nặc Nghiên.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv