Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3775: “Ngươi gan thật đấy”,



Động tác cuối cùng dừng lại, cô cất đai ngọc đi, tựa như tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, chớp đôi mắt xinh đẹp như nước: “Ta múa có đẹp không?”



“Thần nữ Dao Trì nào có lý do gì không đẹp”, Diệp Thành cười nhẹ, giọng điệu thăng trầm.



Advertisement

“Sao lần nào ngươi nhìn ta cũng đều với ánh mắt kỳ lạ vậy?”, hai tay Cơ Tuyết Băng chống cằm, đôi mắt trong veo gợn lên ánh nước quyến rũ: “Ngươi cất giấu rất nhiều câu chuyện”.



“Câu chuyện là để kể cho thế hệ sau nghe”, Diệp Thành cười tang thương, khẽ nâng lòng bàn tay lên muốn lấy lại tiên quang ký ức trong thần hải của cô, nhưng cuối cùng dừng lại trong không trung, một hai giây sau mới hạ xuống, quyết định để mọi thứ thuận theo tự nhiên.



“Đó hẳn là một câu chuyện rất dài”, Cơ Tuyết Băng cười khẽ, vẻ mặt hơi bàng hoàng, cô không kìm được muốn đưa tay lên, thay hắn xua đi vẻ mệt mỏi và thăng trầm trên khuôn mặt.



“Cứu!”, khung cảnh tuyệt đẹp bị một tiếng hét lớn vang lên không đúng lúc phá hỏng.



Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Vương đang chạy nhanh tới đây, mặt mũi sưng vù bầm dập, quần áo vốn đoan trang cũng đã trở nên xộc xệch.



Sau lưng hắn ta có mấy tiên tử của Dao Trì đuổi theo, trong tay đều cầm tiên kiếm, đôi mắt đẹp phóng ra tia lửa, có lẽ các cô vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.



Nhìn cảnh này, Diệp Thành vô thức day đầu mày, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là Kỳ Vương chạy đi nhìn trộm người ta tắm rồi bị bắt tại trận.



Hắn nhìn ra được, đương nhiên Cơ Tuyết Băng cũng nhìn ra, đột nhiên cô chỉ muốn đánh người.



Lúc này Kỳ Vương đã chạy tới, trốn sau lưng Diệp Thành.



Diệp Thành cũng rất thản nhiên, tung ra một chưởng, Kỳ Vương còn chưa kịp thở đã bị đánh ngất tại chỗ, sau đó bị ném tới trước mặt mấy tiên tử.



Các tiên tử xông lên, có lẽ là quá phẫn nộ nên các cô quên mất hành lễ với thần nữ, vây quanh Kỳ Vương đánh một trận, hơn nữa còn lục soát được mấy chiếc áo lót từ trong túi áo tên kia.



“Ngươi gan thật đấy”, Diệp Thành bất giác che trán, nhìn thì nhìn, lại còn lấy trộm áo lót của người ta, trộm thì trộm, trộm xong thì chạy nhanh lên chứ! Thật xấu hổ.



“Tham… Tham kiến thần nữ”, mấy tiên tử cất áo lót xong, lúc này mới đỏ mặt hành lễ với Cơ Tuyết Băng, nếu không vì e ngại Kỳ Vương là bạn của thần nữ thì các cô đã đâm chết hắn ta rồi, đã từng thấy kẻ mặt dày nhưng chưa thấy kẻ nào mặt dày đến mức này.



“Về nghỉ ngơi đi!”, Cơ Tuyết Băng ho khan, đường đường là thần nữ mà cũng xấu hổ.



“Đệ tử cáo lui”, mấy tiên tử lần lượt quay người, trước khi đi còn không quên lườm Kỳ Vương đang nằm trên đất, ai cũng có xúc động muốn quay lại đạp thêm mấy phát.



Nhưng các cô lại nhìn Diệp Thành với ánh mắt ngưỡng mộ, nếu người nhìn lén các cô là Hoang Cổ Thánh Thể thì các cô sẽ cụp mắt cười duyên, bởi mỹ nữ đều yêu anh hùng.



Bên này, Diệp Thành đã đứng dậy, nhét Kỳ Vương vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, sau đó đeo mặt nạ Quỷ Minh lên: “Ta phải lên đường rồi, lần này cảm ơn Dao Trì đã tiếp đãi nồng hậu, đào rất ngon”.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?”, thấy Diệp Thành muốn đi, Cơ Tuyết Băng cụp mắt, khẽ cắn môi, bàn tay siết lại, lúc này trông cô không giống thần nữ Dao Trì phong hoa tuyệt đại nữa mà giống nữ tử bình thường hơn, nhen nhóm trong lòng tình cảm không nên có.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv