Lại nhìn hình thái của hắn lúc này, đâu còn hình người nữa, cơ thể gần như tàn phế khiến Thần Tử Man Tộc trước đó cũng phải tặc lưỡi, vết thương này còn nặng hơn của hắn gấp nhiều lần, nhìn thôi cũng đủ xót xa rồi.
Diệp Thành cũng bay xuống, sát khí ngút trời, “huyết mạch thánh thể không phải ngươi có thể sỉ nhục, trận chiến này coi như ta dạy ngươi nên tôn kính các bậc tiền bối thế nào”.
Advertisement
“Ta không tin”, Thần Tử Thần Tộc bất lực nằm trong cái hố sâu, hắn gào thét điên cuồng như con chó điên, hắn là Thần Tử Thần Tộc cao cao tại thượng, sao có thể chấp nhận được sự thật thảm hại thế này, vả lại đối phương khi khai chiến còn không ở trạng thái đỉnh phong, sự cao ngạo của hắn lúc này coi như đã hoàn toàn mất sạch.
“Thần tử”, Đại Thánh của Thần Tộc đã tới, một người đi cứu Thần Tử, hai người bay về phía Diệp Thành, cũng giống với Đại Thánh của Phượng Hoàng Tộc, mặt mày ai nấy hung tợn, uy lực mạnh mẽ, sát khí lạnh băng.
“Có một vài lời nói không cần lão thân phải nói nhiều, phải không?”, các Đại Thánh của Dao Trì chặn bọn họ lại, giọng điệu trầm hẳn, “thua nghĩa là thua, đường đường là thần tộc mà thua lại không phục sao?”
“Ngươi...”, Đại Thánh của Thần Tộc nghiến răng nhưng cũng không dám xông lên lần nữa, vẫn là câu nói đó, nơi này là thánh địa Dao Trì, Thần Tộc cũng từng xuất hiện Đại Đế, thánh địa Dao trì cũng từng xuất hiện Đại Đế, nếu như khai chiến thì hai bên ai thắng ai thua cũng chưa biết được.
Thần Tử Thần Tộc bị đưa đi, cả chặng đường gào thét đến mức ngất lịm.
Các lão tu sĩ lúc này không dám chất vất về khả năng chiến đấu của Diệp Thành nữa, truyền thuyết cùng cấp vô địch vẫn là thần thoại, từ cổ tới kim chưa bao giờ bị phá vỡ.
“Còn có ai nữa, lên hết trong hôm nay đi”, lần này Diệp Thành không quay người đi xuống chiến đài nữa mà lạnh lùng đảo mắt nhìn chín tộc viễn cổ và nhìn từng thần nữ thần tử một.
“Hôm nay Thánh thể đã có hứng thú như vậy thì đấu một trận đi, được chứ?”, Diệp Thành vừa dứt lời đã thấy một người bước lên chiến đài, yêu khí lan ra, người này chính là thần tử của Yêu tộc, nụ cười của hắn ta gian tà, trong mắt còn có ánh sáng tà mị, cả người toát lên vẻ quỷ dị.
“Lại có kịch hay để xem rồi”, các tu sĩ đang có mặt vội vàng uống nốt rượu trong ly ngọc, sau đó nóng lòng nhìn lên chiến đài, sợ bỏ lỡ một màn đặc sắc.
“Tiểu tử Yêu Dạ đó lại giậu đổ bìm leo rồi”, thần nữ của Cổ tộc và thần nữ của Linh tộc bĩu đôi môi anh đào xinh xắn: “Có còn là thần tử của Yêu tộc không? Suốt ngày đi làm những chuyện không biết xấu hổ này”.
“Mẹ kiếp, ngươi có còn biết xấu hổ không hả?”, Kỳ Vương ở nơi khác cũng lên tiếng mắng chửi, nhảy lên cao ba trượng: “Ức hiếp một Thánh thể đã gần tàn phế, ngươi làm vậy thì có bản lĩnh gì?”
“Thần tử Yêu tộc lúc này đã bước lên chiến đài, chứng tỏ hắn đã chẳng còn sự kiêng dè gì”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu cười: “Dù thắng hay thua thì sự kiêu ngạo của hắn cũng không còn nữa”.
“Đạo hữu nói có lý”, một vị Chuẩn Đế khác vuốt râu trầm ngâm: “Diệp Thành đã liều mình chiến đấu với ba đại thần tử, đã không còn ở trạng thái đỉnh cao nữa, thần tử Yêu tộc làm vậy là định cháy nhà hôi của”.
“Thần tử Yêu tộc một lòng chỉ muốn phá thần thoại Hoang Cổ Thánh Thể bất khả chiến bại cùng cấp, có lẽ trong mắt hắn ta, quá trình và thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là kết quả”, Tiên mẫu Dao Trì khẽ nói: “Xét từ điểm này, hắn đã không bằng Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành rồi”.