Tiếp sau đó, cả hai không ai nói gì, kể cả Lạc Hi rất thông thạo thuật luyện đan nhưng càng về sau cô lại càng thể hiện sự thận trọng hơn.
Diệp Thành đương nhiên cũng không nhàn rỗi, Tiên Luân Nhãn đã âm thầm mở từ lâu, mỗi một bước luyện đan của Lạc Hi đều được lạc ấn nằm trong Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại từ phức tạp thành đơn giản.
Vù!
Không biết từ bao giờ, Lạc Hi mới vỗ vào lư luyện đan sau đó nắm lấy viên đan dược bay ra khỏi lư trong lòng bàn tay và cho vào túi đựng đồ.
“Thật không hề đơn giản”, Diệp Thành lại một lần nữa xuýt xoa, nói rồi hắn đứng dậy toan bước ra ngoài.
“Ngươi đừng đi”, Lạc Hi tiến lên trước kéo Diệp Thành lại.
“Sao thế? Còn việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn Lạc Hi với vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi vẫn chưa tới đan phủ của chúng ta phải không? Hiếm khi mới tới Đan Thành một chuyến, sao có thể không tới Đan Phủ xem thế nào chứ?”, Lạc Hi cười khì.
“Đan Phủ không phải ai cũng có thể vào được mà?”, Diệp Thành ho hắng nói.
“Chẳng phải còn có ta sao?”, Lạc Hi cũng không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không, cô cứ thế kéo Diệp Thành đi tới cửa: “Đi theo ta là được, đó là nhà của chúng ta mà, không ai dám cản ta đâu”.
Diệp Thành bất lực đành đi theo Lạc Hi ra ngoài.
Khi đi qua khu vực đăng ký, Lạc Hi còn không quên chào lão già tóc xám kia: “Dạ lão, con hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé, con đi trước đây, hi hi hi”.
Nói rồi, Lạc Hi kéo Diệp Thành đi ra khỏi lầu các.
Phía sau là vẻ mặt khó hiểu của lão già với tên Dạ Lão: “Đó không phải là tên tiểu tử hôm nay tới đăng ký sao? Sao lại đi cùng nha đầu Lạc Hi nhỉ?”
Phía này, Lạc Hi đã kéo Diệp Thành đi vài vòng, lúc này mới tới trước một phủ đệ với đại khí dồi dào, đây chính là đan phủ.
“Vào trong đi”, khi Diệp Thành còn đang mải ngước nhìn bức hoành phi trên đan phủ của Đan Thành thì Lạc Hi đã kéo Diệp Thành vào trong.
Vào trong hắn mới nhận ra bên trong đan phủ là cả một thế giới rộng lớn, môi trường rất tốt, đình đài lầu các, giả sơn linh tuyền, những gì cần có đều có, trong đó cũng không thiếu sơn phong, và còn có thể trông thấy đàn hạc trắng bay lượn trên vân đoan.
Woa!
Diệp Thành không khỏi trầm trồ, đầu hắn quay đi quay lại như trống bỏi nhìn ngó xung quanh, đôi mắt hết đảo sang trái lại đảo sang phải sáng hẳn lên, nhìn bên này rồi nhìn bên kia và nuốt nước bọt liên tục.
Nếu trách thì chỉ trách đan phủ quá hào phóng, quanh phủ đệ trồng rất nhiều cây linh quả, đi đâu cũng nhìn thấy linh thảo mơn mởn, trông chẳng khác gì địa thế cửu phong thiên khiến chúng mang theo khí nguyên tinh tuý vô cùng.
“Lợi hại chứ?”, Lạc Hi cười khúc khích vỗ vai Diệp Thành.
“Thật lợi hại”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Này, chỉ được nhìn thôi đấy, không được trộm gì đâu, những linh thảo ở đây đều có cấm chế”.
“Ta hiểu”.
“Lạc Hi”, khi cả hai đang bước đi thì một giọng nữ nhân trong trẻo vang lên, giọng nói vừa dứt, một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt hai người.
“Sư tỷ”, Lạc Hi nhảy nhót tới.
“Đương nhiên hoàn thành rồi ạ”, Lạc Hi mỉm cười sau đó chỉ sang Diệp Thành: “Hắn chính là người tới xem muội biểu diễn luyện đan”.