Nhưng câu nói này của hắn không nhận được câu trả lời từ Thiên Khuyết Đế Vương Ấn, nó chỉ lơ lửng trên hư thiên, Đế khi lan ra, Đế đạo pháp tắc đan xen, trấn áp vùng thiên địa này.
Diệp Thành khó hiểu, liên tục gọi nhưng Đế Vương Ấn vẫn không trả lời, dường như tất cả chỉ là ảo giác, giọng nói hư ảo khi nãy dường như là do hắn tưởng tượng ra.
Advertisement
Kỳ lạ, hắn lắc đầu rồi rời mắt, tiện tay hái đi bụi linh thảo màu tím, sau đó bước về phía rừng trúc nhỏ, giờ này chắc bên đó cũng đã xong chuyện.
Quả nhiên, vừa đi vào rừng trúc nhỏ, hắn nhìn thấy nữ tử áo xanh rút tay về, thở ra một hơi khí đục, với tu vi cấp Chuẩn Đế của bà mà sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Lại nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu, cô cũng đã có thay đổi không nhỏ, thần tàng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng huyết mạch lại khiến Thánh huyết sợ hãi, sức mạnh thần tàng ấy vẫn bí ẩn và mạnh mẽ như vậy.
Thấy thế, Diệp Thành không khỏi gãi đầu, hắn chỉ có bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, đến giờ vẫn chưa từng thấy thần tàng, nhưng hắn nghĩ thần tàng của Thánh thể chắc chắn rất bá đạo.
“Đa tạ chủ mẫu”, Nam Minh Ngọc Thu mở mắt, lại lần nữa hành lễ với nữ tử áo xanh, đôi mắt đẹp của cô lại càng trong sáng hơn, không nhuốm một chút vẩn đục trần thế.
“Thường xuyên quay về nhé”, nữ tử áo xanh cười hiền hậu, sau đó nhét túi đựng đồ Diệp Thành đưa mình cho Nam Minh Ngọc Thu rồi bà thở dài một hơi, từ từ biến mất, trước khi biến mất còn không quên nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ẩn ý và vui mừng.
“Chủ mẫu nhà cô đối xử với cô rất tốt”, Diệp Thành chậm rãi bước tới với nụ cười trên môi.
“Nếu năm đó chủ mẫu không nhặt ta về thì có lẽ ta đã chết rồi”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười: “Hai trăm năm nay bà ấy đã dạy ta tu đạo, truyền cho ta rất nhiều bí pháp vô thượng”.
“Thật may mắn”, Diệp Thành cũng thở dài cảm thán, khi nào mới có Chuẩn Đế đề hồ quán đỉnh cho hắn đây?
“Này, trả túi đựng đồ cho ngươi”, Nam Minh Ngọc Thu trả lại túi đựng đồ cho Diệp Thành.
“Tốt quá”, Diệp Thành cười toe toét, rất thản nhiên nhận lấy, đời người đúng là lúc trầm lúc bổng, vừa nãy còn nghèo rớt bây giờ đã lại giàu có, lại có thể đi chơi khắp nơi rồi.
“Đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu tức giận lườm hắn, quay người bước đi, sau một hai bước, dung mạo của cô đã thay đổi, vẫn là nữ cải trang nam, dung nhan vốn đã tuyệt thế, sau khi cải trang nam cũng đẹp trai như Cơ Tuyết Băng.
“Thú vị”, Diệp Thành tặc lưỡi, trong trí nhớ của hắn, nữ tử quê hương Đại Sở chỉ có Nam Minh Ngọc Thu và Cơ Tuyết Băng thích cải trang nam, hắn cũng đã quen từ lâu.
Hai người một trước một sau rời khỏi thanh lâu từ cổng phụ của biệt uyển, không thu hút sự chú ý của tứ phương.
Thanh lâu về đêm là náo nhiệt nhất, mây mù bao phủ, hương thơm của nữ tử tràn ngập, không có điệu múa của hoa khôi, các nam tu sĩ vẫn vui chơi như thường, vì nơi đây vốn là thiên đường của bọn họ.
Nhìn thấy thanh lâu nhộn nhịp, Nam Minh Ngọc Thu không khỏi lắc đầu mỉm cười, thật sự không hiểu vì sao chủ mẫu đường đường là Chuẩn Đế mà lại mở thanh lâu, còn cô thì cũng đã sống ở đây hai trăm năm.