“Rất nhiều chuyện?”, Sở Linh Ngọc vô thức nhận lấy, sau khi nhìn thấy những cảnh tượng bên trong, với khả năng đoán định của cô ta mà cũng tái mặt, đó là cảnh tượng thế nào: Cả thiên địa đều tối tăm, vô số Thiên Ma tựa như đại dương bao la, nhấn chìm từng tấc sơn hải, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở đều đang chiến đấu, chiến đấu gần như bị xoá sổ, máu tươi nhuốm đỏ Đại Sở, xác khô trải khắp quê hương tươi đẹp đó.
“Sao lại thế này?”, Sở Linh Ngọc nhìn Diệp Thành, không cần tự mình trải qua chiến tranh ấy, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến lòng cô ta run lên, cô ta có thể tưởng tượng được sau khi mình và Hồng Trần chết, quê hương Đại Sở đã trải qua kiếp nạn gì và mọi người đã phải chiến đấu khó khăn nhường nào.
Advertisement
“Đều đã là chuyện cũ rồi”, Diệp Thành nở nụ cười tang thương: “Ta tới Chư Thiên Vạn Vực này cũng là để tìm họ, chỉ mong một ngày có thể đưa mọi người cùng về quê hương”.
“Hơn hai trăm năm rồi, chắc ngươi cũng đã chịu nhiều khổ cực lắm”, Sở Linh Ngọc mím môi.
“Chuyện nhỏ thôi”.
“Ta đưa ngươi đi tìm sư phụ, ông ấy có thể giúp được ngươi”.
“Không cần”, Diệp Thành mỉm cười xua tay: “Kiếm Thần tiền bối bây giờ đang ở quê hương Đại Sở, cửu Hoàng của Đại Sở cũng đang ở đó, Đại Sở xảy ra vấn đề nên họ không thể trở về trong một thời gian ngắn”.
“Cửu… Cửu Hoàng của Đại Sở?”, Sở Linh Ngọc ngẩn ra: “Các vị tiền bối đều vẫn còn sống?”
“Tiền bối tự tiêu hoá đi”, Diệp Thành lại ném ra một miếng ngọc giản khác: “Bên trong có kể lại rõ đó”.
“Này, có thể cho chúng ta biết, hai người… đang nói chuyện gì không?”, Kỳ Vương không nghe nổi nữa, ngập ngừng nhìn Diệp Thành rồi lại ngập ngừng nhìn Sở Linh Ngọc.
“Ta cũng muốn biết”, Cơ Tuyết Băng cũng cười nhẹ, nghe ra được vẻ bối rối, mơ hồ.
“Một ngày nào đó cô sẽ tự biết thôi”, Diệp Thành cười nhạt rồi lại nhìn Kỳ Vương, lấy chiếc chuông ra từ trong túi đựng đồ: “Trả bảo bối cho ngươi, đi tìm nơi nào chơi đi!”
“Thế này mới đúng chứ!”, Kỳ Vương cười sung sướng, so với việc nghe chuyện của nhóm Diệp Thành, nó càng quan tâm bảo bối của mình hơn, vẫn là câu nói đó, có tiền mới chơi vui được, đây gọi là tự do.
“Ta thích ngươi rồi đấy”.
“Vậy ta đi tìm Hồng Trần trước đây”, Sở Linh Ngọc cất thuỷ tinh ký ức, xoay người rời đi.
“Sau khi tìm được ông ấy, rảnh rỗi thì mau sinh con đi”, Diệp Thành ngoáy tai trêu chọc: “Chưa biết chừng con hai người lại giống ta, để ta làm cha nuôi cũng được đó”.
“Chết tiệt, ngươi lại ngứa da rồi phải không?”
“Đừng đùa, tiền bối đánh không lại ta đâu”.
“Vân Lam, cô không tới tham dự đại hội Dao Trì à?”, Cơ Tuyết Băng không khỏi xen vào.
“Gửi lời hỏi thăm tới Tiên mẫu cho ta nhé, hôm khác ta sẽ tới sau”, Sở Linh Ngọc vừa nói vừa bước lên hư không, trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, đã lấy lại được phong độ khi xưa.