Diệp Thành bật cười lạnh lùng, Hỗn Độn Thần Đỉnh lập tức được tế ra đối đầu với gương đồng huyết sắc.
Trận đại chiến càng trở nên khốc liệt hơn.
Advertisement
Trận dung hai đấu hai, đấu đến mức trời long đất lở, nhưng cho dù là lão già áo đen hay áo tím thì đều ở thế yếu, bị Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng trấn áp.
Thấy cảnh tượng vô thiên vô pháp này, người bên dưới bất giác gãi đầu, “thế giới này làm sao vậy? Cấp bậc Chuẩn Thánh đều hung hãn vậy sao? Người nào người nấy đều mạnh đến kinh người”.
Màn đêm vốn dĩ nên tĩnh mịch thì lại trở nên không hề yên tĩnh, vì trận chiến đối đầu giữa hai Chuẩn Thánh và hai Chuẩn Thánh Vương mà khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt khiến những tu sĩ đang vội vã tới Dao Trì tham gia tiệc hội cũng phải dừng lại ở cổ thành này lâu hơn một chút.
Người đến đây ngày càng đông, người ta đều ngẩng đầu quan sát rồi lấy kí ức tinh thạch ra để lạc ấn cảnh tượng này lại, đây chính là cuộc trò chuyện trong những lúc rảnh rỗi của bọn họ, cầm về thì không thiếu chuyện mà bàn tán.
Trận đại chiến không cân sức nên kết quả đương nhiên không mấy bất ngờ.
Sau khi giao chiến chưa tới ba mươi chiêu thì lão già tóc tím đã bại trận, bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng trấn áp giữa hư thiên.
Sau đó là lão già áo đen cũng quỳ xuống, bị một chân của Diệp Thành ghì xuống đất.
Nếu không thì sao có thể nói là bằng hữu chứ, lão già tóc tím và tóc đen đều bại cùng một lúc, tạo ra một cái hố sâu trên nền đất, cả hai Chuẩn Thánh Vương không còn hình dạng con người.
Lúc này, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, hai đấu hai, hai Chuẩn Thánh Vương đều bị đánh tập thể.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều bay xuống, bọn họ tỏ ra như không có chuyện gì khiến người xem phải chép miệng, khôg biết hai người này chui từ đâu ra mà lại mạnh đến vậy.
Kì Vương cũng tới, nó tự giác đứng giữa hai người, cái lưng thẳng tắp, trông vẻ hiên ngang và như đang nói: Đây là hai vệ sĩ của ta, sau này gặp ta thì nên cung kính một chút.
Cơ Tuyết Băng liếc Kì Vương một cái mà không nói gì sau đó quay người lục tìm trong đống đổ nát cái gùi sách của mình, đợi sau khi đeo gùi lên thì mới khẽ mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Ngươi có đi không?”
“Ta cho rằng chúng ta nên tìm một chỗ nào đó không có người rồi nói chuyện cái đã, ví dụ như nói về gia đình cô chẳng hạn”, Diệp Thành vừa phủi bụi trên người vừa lên tiếng.
“Vậy thì tới nhà ta, ta mời ngươi ăn đào”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười điềm nhiên, cô nhấc chân bước đi trên đường.
“Nói thực thì ta không thích ăn đào”, Diệp Thành lắc đầu bước theo.
“Còn ta nữa”, Kì Vương cũng mặt dày đi theo giống như một con chó ngoan ngoãn nghe lời.