“Thêm mười nghìn nữa”.
“Này, tiểu đỉnh này thuộc về ngươi”, tên béo tỏ ra dứt khoát, cứ thế nhét tiểu đỉnh vào tay Diệp Thành rồi lấy luôn túi đựng đồ từ tay hắn, thoáng chốc đã biến mất tăm mất tích, chỉ sợ Diệp Thành đổi ý đòi lại.
Advertisement
“Chạy nhanh đấy”, Diệp Thành nhìn cảnh đó mà buồn cười, ánh mắt hướng sang nhìn vào tiểu đỉnh: “Tính thêm cả cái này là đã có năm cái đỉnh nhỏ rồi, đỉnh của Ma Uyên rốt cục ấn chứa bí mật gì?”
“Ngươi ăn phải phân phải không? Lại là đại”, khi Diệp Thành đang tính toán tiểu đỉnh thì trên bàn cược lại vang lên tiếng mắng chửi, đặc biệt là tiếng của phía Yêu Vương, gào thét rầm rộ, bọn họ đã thua trắng tay.
Nghe vậy, Diệp Thành cất tiểu đỉnh đi, hắn mỉm cười lắc đầu, kéo phía Yêu Vương đi.
Thế nhưng còn chưa đợi hắn tiến lên trước thì đã bị một người từ phía sau kéo lại.
Đợi tới khi hắn dừng chân thì mới phát hiện ra kẻ kéo hắn là ai, đó là một lão già, chính là một Thánh Nhân thực thụ, trên đạo bào còn khắc hoạ hình ảnh mặt trăng và mặt trời.
Có thể nói ông ta khí thế hừng hực, vả lại mục tiêu lại rất rõ ràng, đó chính là phía con bạc, nói chính xác hơn là ba người phía Yêu Vương, Huyết Vương và Quỷ Vương.
“Nhật Nguyệt Thần Giáo”, cả bàn cược tái mặt như thể đã nhận ra được thế lực nào thông qua đạo bào bọn họ mặc, lại thêm khí tức Thánh Nhân khiến người ta không khỏi run rẩy.
“Ba vị thật cao hứng”, lão già áo tím cười tôi độc nhìn phía Yêu Vương, nụ cười nham hiểm, trong đôi mắt còn loé lên hung quang.
“Mũi thính đấy”, Yêu Vương vặn cổ, “đến cả nơi này rồi mà cũng tìm thấy”.
“Đã bị lão phu tìm thấy rồi thì...”, lão già áo tím cười cợt nhả, còn chưa nói hết câu đã bị một cái bạt giáng tới.
Cảnh tượng đột ngột đó khiến tất thảy những người có mặt ở đây đều sững sờ, ánh mắt nhìn về một hướng, bọn họ dừng lại ở phía Diệp Thành vì người vừa ra tay chính là Diệp Thành.
“Ngươi ở đâu ra vậy, lão tử đang nhìn đã mắt lại bị ngươi kéo sang bên”, Diệp Thành mắng chửi, nước bọt bắn tung toé khiến tất cả những người có mặt ở đây đều kinh ngạc, bọn họ thắc mắc tên này chui ở đâu ra mà cả một Thánh Nhân như vậy lại bị hắn lôi đi.
“Ngươi muốn chết à?”, lão già áo tím phẫn nộ, phần trán có tiên quang bao quanh, có thánh binh muốn bay ra ngoài.
“Thật khó chịu”, Diệp Thành lập tức giơ tay, một bàn tay rắn rỏi vung tới, pháp khí thánh binh của lão già áo tím còn chưa kịp ra khỏi thần hải thì đã bị một bạt của hắn đánh quay về.
Ngay sau đó, lão già áo tím lập tức quỳ xuống, vì gặp phải phản phệ khủng khiếp nên ông ta phun ra cả miệng máu, còn chưa đứng vững lại đã bị Diệp Thành đạp cho một đạp cứ thế bay ra khỏi khu đánh bạc.
Hự!