Lúc này Nhược Thiên Chu Tước mới gạt mọi suy nghĩ, yên lặng khoanh chân ngồi xuống, để Diệp Thành tẩy luyện huyết mạch Chu Tước cho mình.
Cách đó không xa, Xích Dương Tử đang lau hồ lô bỗng ngước mắt, nhưng không phải nhìn Diệp Thành mà là nhìn Nhược Thiên Chu Tước, dường như có thể nhìn thấu huyết mạch của bà, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên.
Advertisement
Không biết đến khi nào Diệp Thành mới lấy lại bản nguyên Thánh thể, từ từ thở ra một hơi khí đục.
Thương thế của Nhược Thiên Chu Tước đã không còn nghiêm trọng nữa, bà ngồi xếp bằng tự điều chỉnh, được bản nguyên Thánh thể tẩy luyện, huyết mạch đã tinh thuần hơn không ít, thi thoảng quanh người còn huyễn hoá ra chim sẻ.
Diệp Thành liếc nhìn Xích Dương Tử, sau đó cũng khoanh chân nhắm mắt, Tiên Nhãn của hắn đã được giải trừ phong ấn, hoặc là nói đã được giải trừ từ lâu, hôm qua dù Xích Dương Tử không ra tay cứu giúp thì hắn cũng sẽ không bị giết.
Sự thật chứng minh hôm qua khi hắn bị bao vây, quyết sách kéo dài thời gian của hắn là rất đúng đắn, ít nhất cũng tranh thủ được thời gian quý báu cho hắn đột phá Tiên Nhãn tự phong ấn, không đến nỗi quá bị động.
Khi trời gần sáng, Phượng Hoàng mới từ nơi sâu đi ra, hơn nữa đã có tinh thần hơn trước rất nhiều.
Thấy Phượng Hoàng đi ra, Xích Dương Tử vội vàng đứng dậy đi tới, nhìn bà ta với ánh mắt đầy hi vọng.
Phượng Hoàng mỉm cười: “Trong nước mắt có lưu lại một tàn hồn, đã được đưa vào Phượng Hoàng tiên trì, lại có Phượng huyết và Thánh huyết, chắc ông ấy sẽ có thể trùng sinh niết bàn thôi, nhưng cũng cần một thời gian dài”. Đọc tiếp tại truyenfull nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
“Vậy thì tốt, thời gian không phải vấn đề”, nhận được câu trả lời khẳng định từ Phượng Hoàng, Xích Dương Tử thở phào nhẹ nhõm, tinh thần thoáng chốc thay đổi, phong thái cũng trẻ trung hơn rất nhiều.
“Chúng ta phải cảm ơn tiểu hữu thánh thể kia”, Phượng Hoàng ngước mắt nhìn Diệp Thành đang ngồi khoanh chân nhắm mắt cách đó không xa, mỉm cười nói: “Chính hắn đã mang lại hy vọng cho chúng ta, cũng mang lại hy vọng cho Thái Hư”.
“Tiên Luân Nhãn của hắn thì sao? Bà có định lấy lại không?”, Xích Dương Tử ngửa đầu uống một ngụm rượu.
“Nói thật thì ta đã căm hận đôi mắt ấy năm nghìn năm”, Phượng Hoàng cười tang thương: “Chính nó đã cho Thái Hư sự tự tin mù quáng, suýt nữa khiến cho toàn quân của mạch Đông Hoa bị diệt sạch tại Thiên Hư”.
“Vậy nên bà không định lấy lại Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thay Thái Hư à?”, Xích Dương Tử khẽ cười.
“Tiên Nhãn là của Thái Hư, ta không có quyền can thiệp”, giọng Phượng Hoàng nhè nhẹ dịu dàng: “Nếu Thái Hư có thể sống lại, muốn lấy hay cho hắn hoàn toàn tuỳ thuộc vào ông ấy, có nó hộ đạo cho tiểu hữu kia cũng không tồi”.
“Có thể khiến Thái Hư truyền lại Tiên Nhãn, bà không tò mò về hắn à?”, Xích Dương Tử bất giác nở nụ cười.