“Đây chính là số trời sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, “cho dù là tiên nhãn của ta hay của Lục Đạo hay Hồng Trần thì suy cho cùng cũng đều là tiên nhãn của Khương Thái Hư, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Lục Đạo không cùng thời không nhưng lại gặp nhau cùng một thời đại, vả lại có mối liên hệ mật thiết với Khương Thái Hư”.
“Lại ngẩn ngơ, trả lời câu hỏi của ta, Tiên Luân Nhãn của Thái Khương Tử vì sao lại ở chỗ ngươi?”, khi Diệp Thành còn lẩm bẩm thì Xích Dương Tử đã tiến lên trước đạp cho Diệp Thành một cái.
Advertisement
“Khi vãn bối gặp tiền bối Khương Thái Hư thì tiền bối đã vào giây phút cuối của cuộc đời, như ngọn đèn hắt hiu trước gió”, Diệp Thành chậm rãi nói, “lúc đó ở bên không có ai nên mới truyền tiên nhãn cho vãn bối, cho tới giờ đã hai trăm năm rồi”.
“Ngọn đèn hắt hiu trước gió? Thái Hư Tử chết rồi?”, Xích Dương Tử cứng đơ người như hoá đá, thẫn thờ nhìn Diệp Thành.
“Sau khi truyền tiên nhãn cho vãn bối thì tiền bối quy tịch”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng hắn cũng nói ra câu này.
“Sao huynh ấy có thể chết được”, Xích Dương Tử tái mặt, cơ thể bất giác run lên, khó có thể chấp nhận được tin xấu này, đường đường là Chuẩn Đế nhưng ánh mắt lại dàn dụa nước mắt, bảy người con của Đông Hoa cùng chung dòng máu, đó chính là người thân của ông ta, sao ông ta có thể không đau lòng cho được.
“Tiền bối xin đừng đau buồn, vãn bối...”
“Huynh ấy được chôn ở đâu?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì Xích Dương Lão đã nắm lấy vai hắn, đôi mắt vương lên tơ máu, ông ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, có lẽ vì quá kích động nên dùng lực quá mạnh khiến vai Diệp Thành kêu răng rắc.
“Đại Sở”, Diệp Thành nói ra cái tên của quê hương mình mà khoé miệng trào máu.
“Sao lại tới Chư Thiên Môn?”, hai từ mà Diệp Thành nói ra khiến Xích Dương Tử lại dùng lực đạo mạnh hơn như thể ông ta biết Đại Sở là sự tồn tại thế nào, người thường căn bản không thể vào trong đó, bao gồm cả ông ta, không thể vào được Đại Sở có nghĩa là không thể đưa thi hài của Thái Hư về.
“Tiền bối đừng quá đau buồn”, Diệp Thành lại lần nữa an ủi.
“Huynh ấy có để lại di ngôn gì không?”, Xích Dương Lão cuối cùng cũng thả Diệp Thành ra, giọng nói khản đặc, giọng điệu mang theo nỗi bi thương và đau đớn, vẻ mặt chợt già nua đi trông thấy.
“Tiền bối Thái Hư nhắc đến Hoàng Nhi”.
“Ta biết, người mà huynh ấy nhớ tới cuối cùng cũng chỉ có Phượng Hoàng”, Xích Dương Tử mỉm cười mang theo bao nỗi bể dâu.
“Còn có Hư Thiên”, Diệp Thành ngừng lại một lát rồi nói tiếp, “Thái Hư tiền bối bảo vãn bối đi khuyên Tiên Tộc, chỉ cần là người của tiên tộc mà không đạt được cảnh giới Đế thì không được vào Hư Thiên”.