Động tĩnh như vậy khiến cho thiên hạ sục sôi, các tu sĩ vốn đang ngủ say cũng phải lộ diện, ngơ ngác nhìn về hướng đó, tuy cách rất xa nhưng vẫn cảm nhận được uy áp của Chuẩn Thánh Vương.
“Ta không nhìn nhầm chứ? Ba Chuẩn Thánh Vương?”, có người kinh ngạc thốt lên: “Chí Tôn Thành làm gì vậy? Đuổi giết ai mà phải bày ra đội hình thế này, chẳng lẽ là Thánh thể?”
Advertisement
“Chắc là Thánh thể đấy, nếu không thì cũng là người trong danh sách truy nã”, một lão bối tu sĩ trầm ngâm nói: “Dù là ai cũng khó thoát khỏi sự truy sát khi ba Chuẩn Thánh Vương đã liên thủ thế này”.
“Thay vì ở đây suy đoán, chi bằng tới đó xem đi”, có người đã bước lên trời, bay về hướng đó.
“Không biết có đuổi kịp không”, có người dẫn đầu, phía sau lập tức có một nhóm người ồ ạt đi theo, hơn nữa bốn phương tám hướng đều có người, đội hình những người tới hóng chuyện trước nay chưa bao giờ ít, tựa như từng con suối tụ lại thành thuỷ triều, bao phủ khắp đất trời.
“Nhất định phải gắng gượng được”, Diệp Thành băng qua một con sông lớn, nhìn chằm chằm ba bóng người phía trước, che giấu khí tức toàn thân nhưng đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, đấu với ba Chuẩn Thánh Vương là một trận chiến cam go, khả năng cao sẽ phải nhờ Thiên Đạo để thoát thân, nếu không không thể đánh lại được.
Phía trước lại có một dãy núi, bán kính trải dài hàng trăm nghìn dặm, đỉnh núi dựng đứng, cao ngất tới tận mây xanh.
Nhược Thiên Chu Tước như một tia tiên quang, phút chốc bay vào trong đó.
“Đứng lại!”
Ngay lập tức, Chuẩn Thánh Vương áo tím của Chí Tôn Thành đã tới nơi, một chưởng đập xuống bao phủ cả hư thiên tám nghìn trượng.
Nhược Thiên Chu Tước quay người, thiêu đốt bản nguyên khí huyết, vung cánh tay lên, trong bàn tay trong suốt có thần thông lưu chuyển, một chưởng này có thể gọi là đoạt thiên tạo hoá, tay không đỡ lấy một chưởng của Chuẩn Thánh Vương.
Chỉ là, bà ở cấp bậc Thánh Nhân làm sao có thể là đối thủ của Chuẩn Thánh Vương? Một đòn hoàn toàn thất bại, máu văng khắp hư thiên.
Bùm!
Sau một tiếng nổ, ngọn núi cao nhất sụp đổ, nó đã bị một chưởng của Chuẩn Thánh Vương áo tím của Chí Tôn Thành nghiền nát, uy lực của chưởng đó quá mạnh, Nhược Thiên Chu Tước cũng bị ảnh hưởng.
Nhược Thiên Chu Tước loạng choạng đứng dậy, định lên trời trốn chạy nhưng đã quá muộn, pháp khí của Chuẩn Thánh Vương áo tím đã hạ xuống, trấn áp thiên địa, ép tới mức bà phải hộc máu, cơ thể mỏng manh nứt toác.
“Vẫn định chiến đấu à, con thú trong lồng?”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng đã tới, tế ra pháp khí cường đại phong ấn hư thiên bốn hướng, đề phòng Nhược Thiên Chu Tước lại trốn thoát.
“Ba vị tiền bối, có phải các vị ức hiếp người quá đáng quá không?”, Nhược Thiên Chu Tước cố gắng ổn định bước chân lảo đảo, đôi mắt đẹp như nước đầy sương băng giá buốt, bà lạnh lùng nhìn bầu trời sao vời vợi.
“Giao ra thứ Chí Tôn Thành muốn thì chúng ta sẽ để ngươi đi”, Chuẩn Thánh Vương áo tím cười u tịch, ánh mắt bỡn cợt, nụ cười lại càng nham hiểm hơn, ánh mắt lộ rõ vẻ xấu xa.
“Không có”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói.