Đó đã không còn là dị tượng nữa mà là một thế giới với màu sắc rực rỡ, tiên quang chiếu rọi, trong đó có cả núi cao biển rộng, thậm chí mỗi nhành cây, mỗi ngọn cỏ đều tự diễn hoá, mang theo đạo uẩn vô tận.
Thánh Nhân của Thái Thanh Cung quỳ gối, bị hỗn độn dị tượng trấn áp đến mức run rẩy, đường đường là Thánh Nhân, vả lại còn là mười mấy người nhưng lúc này đều phải chịu thiệt tập thể.
Advertisement
“Thánh thể, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, sau một hồi bị trấn áp thảm hại và đứng lên thì lão già áo đen kia mới rít lên như ngửi ra được bên trong khí huyết của Diệp Thành có gì đó, uy lực của huyết mạch đó không thể nào phục chế được.
“Mũi cũng tinh đấy”, Diệp Thành thản nhiên nhanh chóng sát phạt tới, hắn dùng lục mạch nhất chỉ đâm xuyên vào trán lão già áo đen, hắn chỉ muốn huỷ hoại thần đài của lão ta và huỷ diệt luôn cả nguyên thần lão ta.
Có điều, điều khiến hắn bất ngờ đó là thần hải của lão già áo đen lại có pháp khí mạnh mẽ bảo vệ.
Có và không có cũng như nhau cả thôi, nhất chỉ không thành thì lại thêm nhất chỉ khác, lần này còn có cả pháp khí mạnh mẽ bị đâm xuyên, nguyên thần cũng vì thế mà bị tiêu diệt, đến cả tiếng thét gào con không có.
Vào thời khắc sinh tử, lão già áo tím mới biết vì sao mình hối hận, hối hận vì không nên tham lam đoạt đi thần châu của người ta khiến mình chuốc hoạ diệt thân, khiến bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Sau khi diệt lão già áo đen, Diệp Thành lại tế ra kiếm Xích Tiêu, cứ thế sát phạt về phía một tên Thánh Nhân của Thái Thanh Cung.
Sau dòng máu bắn vọt, tên Thánh Nhân thứ hai cũng bị tuyệt sát, nguyên thần khó trốn, lập tức hoá thành hư vô dưới thôn thiên ma công.
Những tên Thánh Nhân còn lại của Thái Thanh Cung cũng kinh ngạc, bọn chúng lập tức tế ra thần quang như muốn triệu gọi kẻ mạnh của Thái Thanh Cung tới.
Có điều, mong muốn là tốt đẹp nhưng hiện thực lại phũ phàng, đạo thần quang đó vừa vẽ nên một hình vòng cung qua thiên tiêu thì đã bị nhát kiếm của Diệp Thành trảm diệt, tên kia còn gọi người đến cứu, đúng là nghĩ nhiều rồi.
Trấn áp!
Một Thánh Nhân khác sát phạt đến, tiên quang trên trán bắn ra tứ phương, một mặt thần gương bay ra, thần huy rực rỡ, đó chính là Thánh Binh khủng khiếp, lạc ấn cấm chế mạnh mẽ, uy lực bá đạo.
Diệp Thành liếc nhìn, Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra, thân đỉnh rung lên, độn giáp thiên tự tự xếp thành hàng, hỗn độn đạo tắc bao quanh, luồng khí hỗn độn sục sôi, trong chốc lát, mặt gương kia bị trấn áp đến mức nát tan.
Binh khí bản mệnh bị phá bỏ, tên Thánh Nhân kia gặp phản phệ bay ra, cơ thể nứt lìa, máu tươi bắn vọt trông vô cùng choán mắt, còn chưa ngã xuống đã bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên.
Chết đi!
Ba Thánh Nhân của Thái Thanh Cung liên tiếp bay đến từ ba hướng khác nhau, tên nào cũng bấm quyết mở tra bí trận phong cấm bao vây Diệp Thành, muốn dùng pháp lực để trói buộc Diệp Thành.
Đây chính là bí trận Tam Thanh Phong Ma của Thái Thanh Cung, vô cùng hung hãn, chí ít thì ba Thánh Nhân mới có thể di chuyển, nếu không thì sẽ gặp trận pháp phản phệ, phản phệ đó có thể tiêu cả một Chuẩn Thánh.