Tiếng nạt nộ vang lên, Ân Trọng mặt mày tôi độc là người đầu tiên rút ra khỏi chiến trường này, đánh tới bây giờ ông ta mới hiểu ra rằng đối phương đâu phải có thuyền chiến cấp Hoàng, rõ ràng là cấp bậc Thánh Binh.
Thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh hung hãn thế nào chứ, nếu như đánh tiếp thì nhất định toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Advertisement
Lúc này ông ta thực sự hói hận, hối hận vì không nên chặn đối phương khiến bên mình tổn thất nặng nề, đây chính là kết cục của việc không tự lượng sức, lần này quay về chắc chắn sẽ bị chỉ trích.
Rút!
Người cầm đầu đã đi rồi thì thuyền chiến còn lại của Thái Thanh Cung đâu còn luyến tiếc gì mà chiến tiếp, từng con thuyền đổi hướng lui đi mang theo bao nỗi uất ức, bọn họ vẫn chưa biết vì sao phía Diệp Thành lại công kích mình.
Tiếp tục đi!
Diệp Thành và Tiểu Linh Oa lớn tiếng mắng chửi bọn họ không đuổi theo mà chuyển hướng thuyề về phía Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chuồn đi, đuổi theo chậm rồi, có lẽ để mất tích rồi.
Tinh hải về đêm ầm ầm sóng dậy, tiên quang ngập tràn đan xen cùng ánh trăng và ánh sao, tựa như giấc mộng ảo.
Không biết đến lúc nào, màn đêm yên tĩnh mới bị một âm thanh đùng đoàng phá vỡ, vang vọng khắp tinh hải mênh mông.
Nhìn từ xa thấy hơn mười chiếc thuyền chiến, nhìn kỹ thì thấy là thuyền chiến của phía Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, thuyền của họ đều đã bị bắn phá nát bươm, không còn động lực, lênh đênh trên biển.
Phía đối diện họ là thuyền chiến hùng vĩ như núi, khí thế hoành tráng, quanh thân thuyền tản ra ánh sáng vàng chói lọi, mỗi tia sáng đều mang theo uy áp của Thánh binh, mặt biển cũng vì nó mà sôi trào.
Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đứng trên con thuyền chiến đó, sầm mặt nhìn nhóm Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, họ đuổi theo suốt chặng đường, đi cả tám mươi nghìn dặm mới đuổi kịp hai lão già này.
“Chạy đi! Sao không chạy nữa?”, Tiểu Linh Oa đứng trên trận đài, mắng chửi nước bọt văng khắp trời.
“Không chạy nữa, không chạy nữa”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhún vai, ngồi trên mũi thuyền cùng một đám tiểu đệ, thuyền đã bị các ngươi bắn phá rồi, chúng ta làm sao chạy được nữa!
“Nói nhảm”, Diệp Thành mắng một tiếng rồi giơ tay xách Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lại đây.
“Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cười xoà, lộ ra hàm răng ố vàng.
“Con rất thích tính này của hai người đấy”, Diệp Thành mắng rồi phất tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của hai người.