thình thịch.
“Nếu không thì còn có thể làm sao nữa? Càng kéo dài lâu thì đối với bọn họ mà nói càng bất lợi, mặc dù cách đánh này có phần điên cuồng nhưng lại nhanh nhất, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh kiên cố hơn thuyền chiến cấp bậc Chuẩn Thánh Binh, một khi mở được lối đi thì chưa chắc đã phải gặp nạn”.
Advertisement
“Xem ra hai tên kia không đơn giản, đánh trận cũng rất hung hãn”.
“Điên rồi, hắn điên rồi”, trong tiến bàn tán xôn xao, trên tinh hải ở phía đông nam vang lên tiếng hô kinh ngạc của người ở Bái Nguyệt Thần Giáo, bọn họ tròn mắt nhìn Diệp Thành lao tới, rất nhiều người lùi về sau, thậm chí có kẻ còn quay đầu bỏ chạy khỏi tinh hải.
“Chặn chúng lại”, ở một hướng khác, Bái Nguyệt Thánh Chủ rít lên.
“Chặn?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn là kẻ điên cuồng hơn, tộc độ không những không giảm xuống mà còn tăng nhanh hơn, cứ thế xông lên.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chiến thuyền của Bái Nguyệt Thần Giáo ở phía đông nam cứ thế hoá thành tàn tro, bị nhấn chìm xuống tinh hải.
Thế nhưng, mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, Diệp Thành vẫn đang điều khiển thuyền chiến xông lên, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh quả thực vô cùng kiên cố, mặc dù thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo rất nhiều nhưng lại không thể địch lại nổi với thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh, do vậy bị đâm đến mức thê thảm.
Chặn lại!
Từ tứ phương vang lên tiếng gằn phẫn nộ, rất nhiều thuyền chiến lao về phía này, thần mang của pháo đài trận pháp nối nhau liên tiếp.
Thấy vậy, Diệp Thành vẫn ngó lơ, ngươi đánh chúng ta thì chúng ta đâm ngươi, xem các ngươi khiến chúng ta chìm trước hay chúng ta đâm các ngươi lật trước, không cho ta đường sống, thế thì chiến!
Vì sự hung hãn và điên cuồng của bọn họ mà thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh có thể coi là vượt qua mọi chông gai, cả chặng đường lao vút lên, từng thuyền chiến của đối phương đều bị đâm chìm, và cứ thế sát phạt ra khỏi vòng vây khiến sắc mặt tú sĩ tứ phương kinh ngạc, bọn họ đã từng chứng khiến người ta đánh nhau trên biển nhưng lại chưa thấy ai đánh nhau kiểu này.
Có điều, cũng vì liên tiếp oanh tạc thuyền chiến nên Diệp Thành và Tiểu Linh Oa cũng phải trả giá đau đớn, vì liên tiếp va chạm nên kết giới bảo vệ của bọn họ đã bị oanh tạc tan tác, nếu không phải cơ thể của của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa rắn rỏi thì chắc chắn đã mất mạng từ lâu rồi.
“Đi thôi”, Diệp Thành xông ra khỏi vòng vây, hắn điều khiển thuyền nhanh chóng bay ra khỏi đó vài trăm trượng.
“Khốn kiếp”, Thánh Chủ Bái Nguyệt rít lên, ông ta đích thân điều khiển thuyền, dẫn theo vài trăm thuyền chiến đuổi theo.