Diệp Thành cũng không hề nhàn rỗi, hắn đem nguyên thành chất lên thành từng đống rồi thiêu đốt, thuyền chiến nào đuổi theo hung nhất thì đánh vào nó, đánh xối xả khiến Bái Nguyệt không ngẩng được đầu lên.
Người của Bái Nguyệt Thần Giáo như bị điên, không dễ gì mới kéo gần được khoảng cách với phía Diệp Thành, sao bọn chúng có thể bỏ lỡ cơ hội này, từng chiếc thuyền chiến lao vút lên, thuyền này bị đánh chìm thì thuyền tiếp theo tiến lên, một khi đuổi kịp thì cứ thế khai chiến, không cần biết có ngắm chuẩn hay không, thấy mục tiêu là bắn phá xối xả.
Advertisement
Rầm!
Huyền Hoang Đại Lục vì sự truy đuổi này của hai bên mà dậy sóng lớn.
Tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng phẫn nộ, tiếng nổ đùng đoàng nối tiếp nhau, vẫn là biển thuỷ triều với từng con sóng dân cao.
Tu sĩ tứ phương vây đến người nào người nấy mặt mày biến sắc, vội lái thuyền rút lui, sợ bị ảnh hưởng.
Huyền Hoang Tinh Hải chính là một sự tồn tại đặc biệt, nhìn giống như tiên quang với tinh huy chói lọi khắp tứ phương nhưng tất cả mọi người đều biết sự dị thường của nó, một khi bị cuốn vào trong làn sóng kia thì chắc chắn sẽ chẳng có nổi kết cục tốt đẹp, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì sẽ mất mạng như chơi, đến cả Bái Nguyệt Thánh Vương còn không biết bị đánh đi đâu thì nói gì đến bọn họ.
“Hai tên đó đúng là kẻ điên rồi”, rất nhiều người tặc lưỡi, lắc đầu né đi thật xa.
“Cũng may là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh, nếu không đã bị phá huỷ nát tươm từ lâu rồi”, có người chép miệng, “còn nguyên thạch của bọn họ, dùng mãi không hết sao?”
“Nhìn tình thế của Bái Nguyệt Thần Giáo thì có lẽ không đuổi theo đến Huyền Hoang Đại Lục sẽ không thôi, không chết không nghỉ”.
“Đến Huyền Hoang Đại Lục sẽ có sự tồn tại mạnh mẽ hơn đợi hai người kia, Bái Nguyệt Thần Giáo bị đánh tới mức thuyền chiến thê thảm, Thái Thanh Cung sẽ bỏ qua sao? Không đuổi theo bọn họ khắp thiên hạ mới lạ”.
“Điều ta hiếu kì đó là Bái Nguyệt Thánh Chủ rốt cục đã chết chưa?”, có người khẽ giọng nói.
“Không bị thần mang đánh chết thì chắc chắn cũng bị nhấn chìm đến chết”, không ít người nhìn về biển tinh hải, người của Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang tìm kiếm khắp tứ phương nhưng không tìm thấy bóng dáng của Bái Nguyệt Thánh Vương.
“Đánh, đánh thật mạnh cho ta”, khi tứ phương bán tàn xôn xao thì tiếng gằn giọng của Bái Nguyệt Thánh Chủ vang vọng khắp tinh hải, vài trăm chiến thuyền lao nhanh vun vút như hình với bóng đi liền với nhau.
“Hây, cái tính khí nóng nảy của ta”,