Dưới sự chú ý của mọi người, hai tên ngông nghênh bước ra, vác trên vai túi đựng đồ cỡ lớn.
Phía sau họ, tiên sơn Bái Nguyệt đã bị san bằng, mặt đất toàn là người của Bái Nguyệt Thần Giáo, một bụi linh thảo, một viên linh thạch cũng không để lại cho người a, mang đi sạch sẽ.
Advertisement
“Thần ơi!”
Mọi người kính nể nhìn hai vị thần này, nhìn bọn hắn như nhìn quái vật.
Chỉ hai người thôi, nhưng lại chạy đến Bái Nguyệt Thần Giáo để cướp, còn đánh chúng thê thảm như vậy, thực lực của họ phải mạnh nhường nào chứ, chưa thấy cấp bậc Chuẩn Thánh nào lợi hại thế này.
“Phải công nhận rằng hôm nay hai chúng ta hơi nóng tính”, Tiểu Linh Oa vặn vẹo thân thể rắn chắc của mình, vác theo túi đựng đồ cỡ lớn nhưng lại lộ ra vẻ trách trời thương dân, làm như ai kề dao vào cổ bắt hắn ta đến Bái Nguyệt Thần Giáo cướp không bằng.
“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý sâu xa: “Kiêu ngạo quá sẽ bị sét đánh đấy”.
“Chúng ta đã cướp rồi, làm gì được nhau!”
“Nói thật, ta rất thích dáng vẻ khi ngươi thể hiện”.
“Chắc là hai tên ngốc đây mà”, nghe cuộc đối thoại giữa hai người, không ít người nghiêm nghị xoa cằm, cướp xong thì đi đi còn ở đây đi dạo, định dấy lên sóng gió mới chịu à?
“Hay là chúng ta cướp của hai người họ đi?”
“Cũng có lý đấy, bảo vật của Bái Nguyệt Thần Giáo đều vào túi chúng cả rồi”.
“Đừng đùa nữa, các ngươi không đánh lại chúng ta đâu”, Tiểu Linh Oa ngoáy mũi: “Còn nữa, đừng gây sự với chúng ta, tính tình chúng ta không tốt lắm đâu, biết đâu một ngày nào đó chúng ta lại ghé nhà các ngươi chơi”.
“Ra vẻ được lắm”.
“Đi thôi”, Diệp Thành liếc nhìn một hướng rồi kéo Tiểu Linh Oa rời đi, bởi Bái Nguyệt Thánh Vương đã trở về, họ ở lại đây chẳng phải để thu hút sự chú ý của Bái Nguyệt Thần Giáo sao?
Lại dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa chạy đi, tư thế bỏ chạy vẫn ngang ngược như vậy.
Không biết bao lâu sau lại thấy một hướng tinh không vang lên tiếng nổ ầm ĩ, uy áp kinh thế nghiền ép khiến tinh không rung lên.
Bái Nguyệt Thánh Nhân đã về, mang theo sát khí ngút trời, cắn răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, dữ tợn như ác ma, đến ông ta cũng không thể ngờ trong tinh vực này còn có kẻ dám đến Bái Nguyệt Tinh gây chuyện, khi đại quân Bái Nguyệt tấn công Ngự Linh Tinh thì ở nhà lại bị cướp.
Thấy vậy, các tu sĩ đang vây quanh Bái Nguyệt Tinh hóng chuyện đều rút lui, bọn họ biết tính của Bái Nguyệt Thánh Vương, một khi ông ta điên lên thì sẽ là một tai hoạ đẫm máu.
Bái Nguyệt Thánh Vương không có thời gian để ý đến những người rảnh rỗi này, ông ta bay vút vào Bái Nguyệt Tinh như một thần mang lạnh lẽo.