Những người chuyển kiếp đương nhiên rất vui, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch có thể sánh ngang với Đế, huyết mạch do bản nguyên của hắn tôi luyện chắc chắn tinh thuần, may mắn hiếm có này rất có lợi với việc tu luyện.
Tiên hoả và thiên lôi đã hoá thành biển lôi và biển lửa, dung hợp bản nguyên Thánh thể, cuốn quanh người chuyển kiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Advertisement
Mãi đến tận đêm khuya, Diệp Thành mới thu lại thần thông.
Còn những người chuyển kiếp thì vẫn ngồi xếp bằng lột xác, không ít người đã tiến cấp.
Thánh nữ Tinh Nguyệt tới nơi, đi lên đỉnh núi nhìn những người chuyển kiếp đang ngồi xếp bằng, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ áy náy: “Lão tổ mới ngộ đạo xong nên mới lâu như vậy”.
“Không sao”, Diệp Thành nở nụ cười: “Lão tổ nhà cô có đồng ý cho ta xem quả trứng kia không?”
“Lão tổ nói muốn gặp ngươi trước”.
“Điều trong dự đoán”.
“Mời Thánh chủ đi theo ta”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ra khỏi núi, Diệp Thành cũng theo sau.
Hai người lần lượt đến nơi sâu trong nhà Ngự Linh, đáp xuống trước cánh cổng đá của một Địa Cung.
Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã hơi chau mày, tuy cánh cổng đá của Địa Cung đã phong ấn nhưng hắn vẫn cảm nhận được tử khí tràn ra từ trong Địa Cung, cực kỳ rõ ràng.
Với tử khí này, hắn không khó đoán ra lão tổ nhà Ngự Linh là một Thánh Vương sắp hết thọ nguyên.
Tiếng rung trầm thấp vang lên, cánh cổng đá của Địa Cung mở ra, tử khí lại càng rõ rệt hơn.
Diệp Thành bước vào, phất tay đóng cửa lại.
Dù Địa Cung được thắp sáng bằng đèn đá nhưng vẫn tối tăm, tử khí dày đặc khiến nơi đây trở nên u ám, Chuẩn Thánh bình thường đi vào chắc chắn sẽ bị ăn mòn sinh khí bởi tử khí này của Thánh Vương.
Tới nơi sâu trong Địa Cung, Diệp Thành mới dừng lại, cau mày nhìn tế đàn cổ cách đó không xa.
Có một ông lão ngồi xếp bằng trên tế đàn, ông ta đã cực kỳ già, làn da nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, quanh thân tản ra tử khí, dù có cấm chế cũng khó ngăn được tử khí ở tế đàn, sức sống như đã cạn kiệt, nguyên thần như ngọn nến trước gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Điều kỳ lạ nhất không phải những thứ này, mà là thân thể già nua của ông lão, từ thắt lưng trở xuống đều đã hoá đá, phần trên thắt lưng thì máu thịt teo lại, sinh lực cạn kiệt.
Ông lão này không cần phải nói, chính là lão tổ cũng là Thánh Vương duy nhất của nhà Ngự Linh: Ngự Linh Lão Tổ.
Diệp Thành tiến lên, cung kính hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.
Có thể thấy người Ngự Linh Lão Tổ khẽ run, trên vai có bụi rơi xuống, đôi mắt mệt mỏi hé mở, đôi mắt già nua vẩn đục của ông ta như một vùng hỗn độn, lẳng lặng nhìn Diệp Thành dưới tế đàn, nở nụ cười hiền từ: “Không ngờ khi còn sống lão hủ lại được nhìn thấy Hoang Cổ Thánh Thể”.
“Thọ nguyên của tiền bối sắp hết, có lẽ có thể thử đột phá cảnh giới Đại Thánh”, Diệp Thành từ tốn cất lời.
“Ta đã không còn tâm tư và sức lực đó nữa rồi”, Ngự Linh Lão Tổ mệt mỏi lắc đầu, giọng nói khàn khàn tang thương: “Năm nghìn năm, biển xanh đã hoá bể dâu, lão hủ đã sống đủ, cũng mệt rồi”.
“Có lẽ thứ này có thể kéo dài tuổi thọ cho tiền bối”, Diệp Thành lấy hoa sen sinh mệnh sức sống dồi dào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, thần dược kéo dài tuổi thọ này không có tác dụng với hắn, mang ra đổi lấy ân huệ cũng không tồi, người chuyển kiếp ở lại nhà Ngự Linh, hắn cần Ngự Linh Lão Tổ sống, hắn không muốn thấy nhà Ngự Linh vì Ngự Linh Lão Tổ tử vong mà bị Bái Nguyệt Thần Giáo thôn tính.