Hiển nhiên là Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn mang dung mạo của kiếp trước, cô không nhận ra, chỉ trách lãnh thổ Đại Sở quá rộng lớn, đều là đồng hương nhưng không phải ai cũng đã rừng gặp nhau.
Cô không nhận ra không có nghĩa là những người chuyển kiếp đang có mặt cũng không nhận ra, vẻ mặt mọi người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt đều hơi lạ, nhất là người chuyển kiếp của Tinh Nguyệt Cung, họ nhìn đến ngơ ngác.
Advertisement
“Ta nói này, ngươi không thấy cô ấy khá quen à?”, Hoàng Đạo Công chọc Diệp Thành đang đứng bên cạnh.
“Xem ra tiền bối đã từng gặp Thánh nữ Tinh Nguyệt”, Diệp Thành nhún vai: “Cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng vì thân phận đặc biệt nên ta vẫn chưa mở phong ấn kiếp trước cho cô ấy”.
“Vai vế hơi loạn rồi đây”.
“Còn có loạn hơn nữa cơ, dần dần rồi quen thôi”.
“Hế?”, khi hai người đang truyền âm trò chuyện thì bên cạnh vang lên một tiếng ngạc nhiên, Thánh nữ Tinh Nguyệt nhận ra Diệp Thành, lúc trước cô chỉ lo đi tìm Mộ Dung Vân Hoàng, không biết ở đây còn có ân nhân cứu mạng của mình.
“Ngự Linh đạo hữu, lâu rồi không gặp!”, Diệp Thành cười nhẹ.
“Thứ cho vãn bối vụng về, không phát hiện ân nhân cũng đang ở đây”, Thánh nữ Tinh Nguyệt lập tức hành lễ, còn tự xưng là vãn bối, người có thể giết được Thánh Nhân cái thế chắc cũng là một lão tiền bối ẩn thế.
“Vốn không định giải trừ phong ấn cho cô nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa, lần này đi không biết năm nào mới quay lại, thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành nói xong giơ bàn tay lên.
Thánh nữ Tinh Nguyệt không hiểu gì, còn chưa phản ứng lại thì một luồng tiên quang đã bay vào đầu mày của mình.
Thấy thế, vẻ mặt những người có mặt đều trở nên phấn khích, lúc trước họ còn thắc mắc không biết Thánh nữ Tinh Nguyệt có phải người chuyển kiếp không, bây giờ đã có câu trả lời, họ không nhận nhầm, cô cũng là người cùng quê với mình.
Vẻ mặt Mộ Dung Vân Hoàng là thú vị nhất, nếu xét vai vế ở Đại Sở kiếp trước, vai vế của cô còn cao hơn Tinh Nguyệt cung chủ một bậc, không ngờ sau khi chuyển kiếp, vai vế lại giảm những mấy bậc.
Khi mọi người còn đang kích động thì Diệp Thành đã lại liên tục vung tay, đưa những người chuyển kiếp đang phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và rất nhiều pháp khí ra, gần mười nghìn người, tất cả đều đã có lại ký ức kiếp trước.
Bầu không khí trong rừng trúc lập tức sôi động hẳn lên.
Luân hồi kiếp trước kiếp này, hai trăm năm trôi qua, những người đồng hương gặp lại, tâm trạng này thế nào có thể tưởng tượng được, trước khi tỉnh mộng họ còn ở dưới chân tường thành Nam Sở, bảo vệ quê hương của mình.
Thánh nữ Tinh Nguyệt tỉnh lại, vẻ mặt bàng hoàng, hai mắt rưng rưng như thể đang mơ.
Diệp Thành khẽ mỉm cười, hoá rất nhiều chuyện thành thần thức rồi truyền cho cô, cô và Diệp Tinh Thần đã chết trước khi Thiên Ma xâm lược, những chuyện sau đó cô đều không biết, không biết Đại Sở xảy ra nhiều chuyện đau thương đến vậy, cũng chẳng dám tin thế gian này còn có luân hồi.
Nhưng dù vậy cô vẫn bật khóc, mông lung nhìn Diệp Thành, Diệp Tinh Thần là đạo thân của Diệp Thành, hai người họ giống nhau như đúc, nhìn Diệp Thành như đang nhìn Diệp Tinh Thần.
Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu, đến giờ hắn cũng không biết Diệp Tinh Thần có thể luân hồi hay không, chỉ vì thân phận của Diệp Tinh Thần quá đặc biệt, đã từng là đạo thân của hắn, sau này mới lấy lại tự do.