Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3443: “Tiểu hữu thích cái nào thì cứ lấy đi”,



Chuông lắc lư phát ra âm thanh lanh lảnh, tất cả bảo vật bên trong đều được đổ hết ra ngoài.



Woa!

Advertisement



Đạo Chích vừa mới ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh đã kinh ngạc trợn tròn mắt, liên tục nuốt nước bọt.



Không chỉ hắn ta trợn tròn mắt mà mắt Diệp Thành cũng sáng lên, nếu trách chỉ có thể trách trong chiếc chuông túi đựng đồ của con lừa kia có quá nhiều bảo vật, không nói nguyên thạch, đan dược, chỉ riêng pháp khí cấp bậc Chuẩn Thánh thôi cũng đã không ít.



Lại nhìn đến thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím kia, lúc này họ đang lục lọi trong đống bảo vật như đang tìm kiếm thứ gì đó, hơn nữa thứ đó còn rất quan trọng với bọn họ.



“Nếu biết con lừa này giàu có như vậy, lúc trước đã nên cướp nó từ sớm”, Đạo Chích ngoác miệng cảm thán.



“Đúng là không nhìn ra”, Diệp Thành thở dài, hắn không nhìn ra chiếc chuông trên cổ con lừa đó là pháp khí túi đựng đồ, nếu để hắn biết trong đó có nhiều bảo vật thì nó đã phải quỳ sớm hơn rồi.



“Tìm được rồi”, khi hai người đang nói thì tiếng hô vui vẻ của lão già áo tím từ cách đó không xa vọng lại, trong tay ông ta là một viên thần châu màu tím phi phàm, xung quanh có đạo uẩn huyền bí, bọn họ đuổi giết con lừa này điên cuồng như thế chắc hẳn là vì viên thần châu ấy.



“Cuối cùng cũng đòi lại được bảo vật gia truyền”, lão già áo tím còn lại thở phào nhẹ nhõm.



“Có được nhiều bảo vật như vậy, không định chia cho chúng ta với à?”, Đạo Chích tiến lại gần, nhìn đống bảo vật rồi xoa xoa tay nhìn hai lão già áo tím.



“Tiểu hữu thích cái nào thì cứ lấy đi”, hai lão già áo tím rất hào phóng, không hề keo kiệt chút nào.



“Chỉ chờ câu này của ông thôi đấy”, Đạo Chích cười khà khà, lấy một cái bao tải lớn ra, đó là một túi đựng đồ cỡ lớn, thấy gì là lấy cái đó, không chút khách sáo.



Lúc này hai lão già áo tím không còn bình tĩnh được nữa, không khách sáo với ngươi là ngươi cũng thành thật luôn.



Vì thế bọn họ cũng ra tay, giơ tay vơ đống bảo vật chất thành núi vào túi đựng đồ, tốc độ không hề chậm hơn Đạo Chích, nhưng Đạo Chích cũng không tầm thường, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn.



Nhìn ba người họ, thanh niên áo trắng không khỏi bật cười, cảm kích nhìn Diệp Thành bên cạnh: “Lần này may nhờ có đạo hữu giúp đỡ, nếu không bảo vật gia truyền nhà ta khó mà đòi lại được”.

“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành ngoáy tai, nếu không vì ngươi là người chuyển kiếp thì lão tử cũng lười để ý.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv