Tu sĩ của Thiên Đình cũng xúc động, nước mắt lăn dài, Diệp Thành cuối cùng cũng không phụ sự chờ đợi mòn mỏi của Đại Sở trong hai trăm năm trời.
........
Advertisement
Diệp Thành lê thánh thể đẫm máu lảo đảo bước vào tinh không, để lại một chuỗi dấu chân máu.
Hắn đã bị thương, vì cứu người chuyển kiếp mà bị Thánh Vương đáng sợ đánh tới mức bị thương, suýt chút nữa thì mất mạng.
Diệp Thành đã không còn nhớ trong hai trăm năm nay hắn bị thương bao nhiêu lần, vì gặp quá nhiều sự tồn tại đáng sợ và vô số vết thương để lại trên cơ thể, Diệp Thành mệt mỏi, nhiều lần ngã giữa tinh không.
Không biết đến bao giờ hắn mới bước vào một vì sao tử tịch, trốn vào một vùng núi hẻo lánh.
Cho tới lúc này hắn mới đưa người chuyển kiếp trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra ngoài, đó là một người thanh niên áo tím, mặt mày xấu xí, đầu tóc rối bời, đôi mắt nhìn thế nào cũng thấy gian manh.
Đây là người mà Diệp Thành hết sức thân thuộc, ở Đại Sở còn có một danh hiệu rất kêu chính là: Thánh trộm.
Không sai, tên thanh niên áo tím này chính là Đạo Chích, đệ tử thế hệ Huyền Tự, một trong chín đại đệ tử chân truyền của Thiên Đình.
Lần này Diệp Thành vì để cứu hắn nên mới bị trọng thương, bị một Thánh Vương truy sát hơn tám triệu dặm, cũng may Diệp Thành trốn thoát thành công.
“Mẹ kiếp, đụng vào ai không đụng lại đụng vào Thánh Vương”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, có lẽ vì quá kích động nên miệng hắn vẫn còn chảy máu, nếu không phải vì trọng thương thì hắn nhất định đã lao đến đánh cho Đạo Chích một trận rồi.
“Ta không đụng vào ông ta mà”, Đạo Chích vội kêu oan, “đó là vì lão già đó ưng bảo bối của ta nên mới đuổi theo ta”.
“Đụng vào ai không đụng, ngươi không biết tính toán sao?”, Diệp Thành tối sầm mặt, “ta thật cảm thấy kì lạ, ngươi làm gì không làm, sao cứ phải đi đào mộ tổ nhà người ta lên, kiếp trước thì trộm đồ, kiếp này đi trộm mộ”.
“Ta...ta vào trong đi dạo một vòng chứ đã lấy cái gì đâu”, Đạo Chính cười trừ.
“Ta...phụt!”, Diệp Thành tức tối nói không thành lời, cứ thế phun ra máu, cũng không biết vì bị thương hay vì quá tức giận, đệ tử Huyền Tự của Thiên Đình không một ai khiến hắn yên tâm cả.
“Đừng kích động, sau này ta nhất định sẽ làm người tốt”.
“Đúng là muốn cho ngươi một đạp cho chết luôn đi”.
“Đừng doạ ta mà”, Đạo Chích toét miệng cười, hắn mặt dày tiến lên trước lấy ra đan dược trong túi đựng đồ của Diệp Thành sau đó lần lượt bóp nát đẩy vào cơ thể Diệp Thành.
“Đây không phải là Đại Sở, ngoan ngoãn một chút cho ta”, Diệp Thành mắng chửi, điên cuồng hấp thu sức mạnh từ đan dược.
“Đương nhiên rồi”, Đạo Chích hất đầu sau đó không quên vuốt tóc đầy ý tứ, trong lòng thầm nhủ rồi sẽ có ngày tới cổ mộ của vài cổ tinh đi lượn một vòng, hắn đã chọn sẵn địa điểm rồi, cổ mộ không hề nhỏ, bảo bối chắc chắn không thiếu.