Trên tinh không bao la, Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần sánh bước bên nhau, hai người đều tóc bạc, bóng lưng có phần chút cô đơn.
Dù là thần thoại Chư Thiên hay là Hoang Cổ Thánh Thể thì đều có câu chuyện riêng của mình, mỗi bước họ đi đều thể hiện dấu vết của năm tháng, trăm nghìn năm sau quay đầu nhìn lại, thế gian này đầy rẫy tang thương.
Ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau.
Advertisement
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả hai đã rời khỏi Bắc Đẩu Tinh Vực được ba tháng.
Trong ba tháng qua, họ đã đặt chân tới hàng chục tinh vực, lần nào cũng có thể khiến tinh không rung chuyển.
Thu hoạch của Diệp Thành khá phong phú, mỗi vùng tinh vực đều có người chuyển kiếp, số lượng cũng không ít, tìm kiếm suốt chặng đường tổng cộng đã tìm thấy không dưới ba mươi nghìn người nhưng không có người nào hắn cực kỳ quen thuộc.
Tháng thứ tư, hai người dừng lại ở một vùng tinh không.
Xa xa phía trước có một cái khe hàng triệu dặm vắt ngang tinh không, khe ấy tối tăm không gì sánh được, giống như hố đen không gian, tựa như địa ngục Cửu U, không ai dám tuỳ tiện đặt chân vào đó.
Diệp Thành cau mày, mở Tiên Nhãn sau đó nheo mắt, nhìn chằm chằm cái khe triệu dặm đó.
Dường như hắn nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp, vững chãi như núi, uy áp phủ khắp chư thiên rộng lớn, tựa như thần linh thời cổ, ngạo nghễ nhìn xuống thế gian.
So với hắn, đạo thân Kiếm Thần bình tĩnh hơn nhiều, trong đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ không gợn sóng có thêm sự thăng trầm.
Diệp Thành dời mắt, nhìn đạo thân Kiếm Thần: “Tiền bối, cái khe hàng triệu dặm kia có lai lịch gì thế?”
“Ngươi đã nghe về Tiên Võ Đế Tôn chưa?”, đạo thân Kiếm Thần từ tốn lên tiếng, giọng nói khẽ khàng cực kỳ hư ảo.
“Vị Đại Đế cuối cùng của Chư Thiên Vạn Vực, đương nhiên vãn bối đã từng nghe”, ánh mắt Diệp Thành đầy vẻ kính nể, Đại Đế thống nhất Vạn Vực, chí cao vô thượng, truyền thuyết của họ đều là thần thoại.
“Khe dài triệu dặm đó là do Tiên Võ Đế Tôn năm đó chém ra mà thành”.
“Một kiếm chém được cả triệu dặm”, lòng Diệp Thành run lên, đây là thần thông bậc nào?
“Có lẽ Chư Thiên Vạn Vực chẳng ai biết Tiên Võ Đế Tôn chính là ân sư khai sáng của Chư Thiên Kiếm Thần”, lời nói của đạo thân Kiếm Thần đều đều, như đang kể chuyện cổ tích xa xưa: “Năm tháng thăng trầm, ai có thể ngờ được rằng chín nghìn năm trước, khi Tiên Võ Đế Tôn dẫn một triệu thần tướng đánh vào Thái Cổ Hồng Hoang… Nhát kiếm cuối cùng chém ra lại trở thành thần thoại của Chư Thiên hậu thế”.
“Tiên Võ Đế Tôn là ân sư khai sáng của Chư Thiên Kiếm Thần?”, Diệp Thành nghe vậy thì sửng sốt.
“Đều là chuyện xưa rồi”.
“Tiền bối, Thái Cổ Hồng Hoang là nơi nào ạ?”, Diệp Thành khiêm tốn xin đạo thân Kiếm Thần chỉ bảo.
“Ta không biết”, đạo thân Kiếm Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Tất cả mọi người ở Chư Thiên Vạn Vực đều muốn biết rốt cuộc Thái Cổ Hồng Hoang cất giấu bí mật gì mà có thể khiến một vị Đại Đế không tiếc dẫn theo cả triệu thần tướng cũng phải tới đó, nhưng chín nghìn năm trôi qua vẫn không ai có thể tìm ra bí mật”.
“Chư Thiên Vạn Vực còn thần bí hơn cả Đại Sở”, Diệp Thành hít sâu một hơi.
“Có thể nói cho ta biết tiên hoả của ngươi từ đâu mà có không?”, đạo thân Kiếm Thần quay đầu, yên lặng nhìn Diệp Thành.