“Có thể khiến cả Bắc Đẩu Tinh Vực phủ đầy băng giá thế này, sát khí ấy chắc chắn đến từ Chư Thiên Kiếm Thần”.
“Ai đã đụng đến Kiếm Thần khiến cho ngài ấy phải tức giận đến thế?”
Advertisement
“Chắc là Đại La Kiếm Tông”, có lão bối tu sĩ vuốt râu, nói xong lại nhìn phía Thánh chủ Đại La Kiếm Tông: “Diệp Thành hẳn là đã nói những việc Đại La Kiếm Tông làm cho Kiếm Thần nên mới khiến Kiếm Thần nổi giận, bộc lộ sát khí cái thế như này”.
“Suy đoán này cũng đáng tin đấy, mang danh Kiếm Thần ngang ngược tung hoành, bây giờ Kiếm Thần xuất hiện chắc chắn sẽ xử lý”.
“Nhân quả đều có báo ứng, mấy năm nay Đại La Kiếm Tông cũng đã phải hứng chịu rất nhiều tai hoạ, không biết bao nhiêu sinh linh vô tội đã phải chết thảm, cũng đã đến lúc để chúng nếm thử trái đắng rồi, nếu không làm sao an ủi những linh hồn đã khuất?”
“Lão… Lão tổ”, nghe tiếng xì xào của bốn phương, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông tái mặt nhìn Thánh Vương Đại La Kiếm Tông.
“Xem… Xem tình hình thế nào đã”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông lau mồ hôi lạnh, khuôn mặt cũng trắng bệch, thân thể già nua cũng run lên vì sợ hãi, tiếng bàn tán tứ phía càng khiến người ông ta lạnh toát.
“Đây là báo ứng sao?”, đến lúc này người của Đại La Kiếm Tông mới hiểu thế nào là hối hận, ai có thể ngờ được Diệp Thành chỉ là một cảnh giới Hoàng mà lại quen biết Kiếm Thần, biết trước như vậy thì đã không đụng đến hắn.
“Ra rồi”, trong những tiếng nói xôn xao, không biết ai thốt lên câu này khiến mọi người có mặt vội vàng chỉnh lại quần áo chuẩn bị hành lễ, lưng thẳng tắp vẻ mặt nghiêm nghị, không dám khinh nhờn.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần đi ra, phản chiếu ánh trăng và ánh sao cực kỳ mờ ảo.
“Náo nhiệt thế nhỉ”, nhìn lướt qua bốn phương, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười: “Đến khi nào vãn bối mới có thể nhận được sự tôn sùng của tứ phương như Kiếm Thần đây? Vinh dự tối cao này chắc cũng sảng khoái lắm”.
“Đều là hư danh”, đạo thân Kiếm Thần thản nhiên nói.
“Hư danh cũng được!”
“Bái kiến Kiếm Thần”, khi hai người trò chuyện thì tất cả mọi người đã đồng loạt tiến lên một bước, chắp tay hành lễ, vẻ mặt cung kính, âm thanh như sóng thuỷ triều, vang vọng khắp tinh không mêng mang.
“Không cần đa lễ”, đạo thân Kiếm Thần hờ hững đáp.
“Kiếm Thần tại thượng, vãn bối có tội”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông quỳ phịch xuống đất, ông ta đã như vậy rồi, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh và hàng triệu tu sĩ của Đại La Kiếm Tông cũng quỳ xuống theo.
“Mang danh Kiếm Thần tạo nghiệp khắc nơi, các ngươi đúng là có tội”, giọng của đạo thân Kiếm Thần lạnh lùng, tuy giọng nói không lớn nhưng lại như sấm sét ầm vang, chấn động cả tinh không.
“Xin Kiếm Thần thứ tội”, người của Đại La Kiếm Tông bò rạp xuống đất, cơ thể run lên không ngừng.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó mà tha”, một tia tiên quang bay ra khỏi cơ thể đạo thân Kiếm Thần, hoá thành một đạo tiên văn, in trên đầu mày của Thánh Vương Đại La Kiếm Tông, đó là một loại tiên pháp nhằm vào nguyên thần, mang theo phong ấn và giam cầm huỷ diệt: “Nếu còn làm điều ác nữa, tiên ấn này sẽ đưa ngươi xuống Hoàng Tuyền”.