Bắc Đẩu Tinh Vực mênh mông lúc này như hoá đá, hồng trần cuồn cuộn cũng tĩnh lặng.
Thánh Vương, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, gần triệu tu sĩ ở Đại La Kiếm Tông cũng như vô số sinh linh ở Bắc Đẩu Tinh Vực đều đổ dồn ánh mắt về phía bóng người như tiên thoát trần kia.
Advertisement
Nơi đó, tiên quang tản ra, một bóng hình hiển hiện thế gian, áo trắng không nhuốm bụi trần, tóc bạc không gió cũng tự tung bay, đôi mắt xa xăm như giếng sâu không đáy, dung nạp đất trời với đại đạo vô thượng đang diễn hoá.
Ông ta giống như một vị tiên, lại càng giống như thần thoại xa xưa không còn tồn tại trên đời, chỉ có thể cầu mong được gặp.
“Uy...uy lực mạnh quá, ông...ông ấy là Đại Đế sao?”, bầu không khí im ắng hồi lâu cuối cùng cũng bị một Thánh Nhân phá vỡ, đến cả Thánh Nhân cũng không hề biết giọng nói của mình lúc đó run rẩy tới mức nào.
“Thế gian này lại...lại có người mạnh vậy sao?”, lại có một Thánh Nhân khác tỏ ra kính nể.
“Kiếm...Kiếm Thần”, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông run rẩy, nói không thành lời.
“Kiếm...Kiếm Thần”, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, gần triệu tu sĩ của Đại La Kiếm Tông cũng choáng váng, bọn họ từng thấy ý thức thân trong kiếm ý của Kiếm Thần nên đương nhiên nhận ra Chư Thiên Kiếm Thần.
“Ông...ông ấy chính là Chư Thiên Kiếm Thần?”, giọng nói của tu sĩ Đại La Kiếm Tông mặc dù rất khẽ, nhưng lại như sét đánh ngang tai, chỉ cần người nào nghe thấy câu này thì tâm trí đều hoang mang.
“Trời cao thương người, không ngờ ta có thể nhìn thấy thần thoại Chư Thiên thật”.
“Tu đạo cả hai nghìn năm, chết cũng không hối tiếc”, rất nhiều lão tu sĩ cấp bậc Thánh Nhân kích động rơi nước mắt.
“Vãn bối Huyền La bái kiếm Kiếm Thần”, trong từng tiếng nói nghẹn ngào, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông đã quỳ dưới đất, một câu nói của ông ta khiến cho Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, gần triệu tu sĩ của Đại La Kiếm Tông đều quỳ phục, năm xưa nhờ có một đạo kiếm ý của Kiếm Thần mà mới có được Đại La Kiếm Tông ở Bắc Đẩu Tinh Vực như ngày hôm nay.
“Bái kiếm Chư Thiên Kiếm Thần”, tu sĩ trong Bắc Đẩu Tinh Vực lần lượt quỳ xuống, đồng thanh lên tiếng vang vọng khắp tinh không.
“Tiền bối, cuối cùng vãn bối cũng đợi được người đến rồi”, Diệp Thành chắp tay cung kính hành lễ, hắn là người duy nhất đứng trong tinh không, ngàn vạn mưu tính, thập tử nhất sinh, cuối cùng hắn cũng đánh được tới khi Kiếm Thần xuất hiện.
“Đi theo ta”, Kiếm Thần lãnh đạm lên tiếng, ông ta bay vào tinh không và đi về phía một vì sao tử tịch, mỗi một bước đi như bước ra đại đạo, mỗi một bước đi đều hàm chứa đạo uẩn huyền diệu.
Diệp Thành lau đi máu nơi khoé miệng và vội đi theo.
Bóng lưng của Kiếm Thần đìu hiu như mang theo bao nỗi thăng trầm, từng lọn tóc bạc cũng mang theo dấu vết của thời gian, nhìn ông ta như vậy thì thần thoại của Chư Thiên ắt là một người đầy tâm sự.
Kiếm Thần không nói gì, Diệp Thành cũng không nói gì mà lặng lẽ đi theo sau, người mà thần nữ Côn Luân ái mộ quả nhiên là sự tồn tại nghịch thiên, Chuẩn Đế Đỉnh Phong, thần thoại Chư Thiên, Diệp Thành tìm ra được khí tức tương đồng giữa ông ta và Thiên Ma Đế, đó là khí chất mà chỉ nhần tài tu đạo Đỉnh Phong mới có được.
Phía sau, tu sĩ của Bắc Đẩu Tinh nhìn Kiếm Thần và Diệp Thành rời đi rồi lần lượt đứng dậy.