“Các ngươi ăn cái gì cả vậy”?, Thánh Vương phẫn nộ, ông ta không hề biết trong những ngày mình bế quan ngộ đạo trong tông lại xảy ra biến cố kinh thiên như vậy, thần tử bị tiêu diệt là một sự sỉ nhục lớn đến nhường nào.
“Chúng con có tội”, tất cả mọi người lần lượt quỳ gối, người nào người nấy mồ hôi lạnh toát ứa ra.
“Cả đám ăn hại”, Thánh Vương hắng giọng, ông ta lập tức giơ tay nhanh chóng kết ấn, một mình ông ta mở ra thông đạo hướng về thế giới ý cảnh của Kiếm Thần.
Advertisement
Có điều ông ta còn chưa đi vào thì thông đạo đã nứt lìa.
Thấy vậy, cho dù là Thánh Vương hay Thánh Nhân và Chuẩn Thánh có mặt đều biến sắc, thông đạo nứt lìa chứng tỏ ý cảnh của Kiếm Thần xuất hiện biến cố.
Ý cảnh của Kiếm Thần quan trọng thế nào, nhờ có nó mà mới có Đại La Kiếm Tông, nếu nó xảy ra vấn đề gì thì đúng là một đại nạn với Đại La Kiếm Tông.
Rầm!
Khi tất cả mọi người biến sắc thì hai bóng hình xuất hiện trên hư thiên, một bóng hình là kiếm ý Kiếm Thần hư ảo, một bóng hình là một người thanh niên toàn thân với kim quang lộng lẫy đang giao đấu.
“Hoang Cổ Thánh Thể”, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông kinh ngạc nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi, trong đôi mắt rõ vẻ vui mừng và bất ngờ, ông ta không ngờ rằng thần tử Đại La mới lại là Hoang Cổ Thánh Thể.
“Sao...sao...sao lại là hắn?”, so với Thánh Vương thì phía Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông lại trố mắt, bọn họ chỉ cần nhìn là nhận ra đó là Diệp Thành, có lẽ vì trước đó Diệp Thành tìm kiếm Chư Thiên Kiếm Thần nên mới gặp phản phệ và bị ép lộ diện chân dung.
“Sao có thể...”, một nhóm Thánh Nhân và Chuẩn Thánh kinh ngạc, sắc mặt như vỡ lẽ ra nhiều điều, bọn họ như nghĩ thông điều gì đó, chẳng trách mà Lý Khang bình thường lại đột nhiên mạnh lên như vậy, đến cả phía Tử Dương cũng không phải là đối thủ, hoá ra là do Diệp Thành giả dạng.
“Đồ...đồ nhi của ta đâu?”, Tử Trúc Chân Nhân cảm thấy đầu óc choáng váng, ông ta vốn cho rằng mình có một đệ tử xuất chúng, ông ta có tư cách thể hiện hơn người, nhưng ai ngờ rằng ông ta lại gặp một “bất ngờ” lớn đến vậy.
“Chuyện...chuyện gì thế này?”, rất nhiều đệ tử và trưởng lão ngỡ ngàng nhìn hư thiên.
“Bị chơi khăm rồi”, tất cả mọi người đã hiểu ra mọi chuyện, mọi manh mối cũng nhanh chóng được giải đáp.
“Mọi người thể hiện vậy là sao?”, thấy vẻ mặt khác thường của tất cả mọi người, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông cau mày.
“Lão tổ, hắn...hắn là Diệp Thành”.
“Diệp Thành nào?”
“Là kẻ đã trảm...trảm thần tử Đại La”, Thánh Chủ Đại La Kiếm Tông lau đi mồ hôi lạnh toát.
“Ngươi đang nói gì?”, cho dù là Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông cũng phải cau mày nhìn Thánh Chủ, cho dù với tu vi của Thánh Vương của mình thì ông ta cũng không khỏi choáng váng: “Người vào trong kia không phải Lý Khang sao?”
“Là...là Diệp Thành giải trang Lý Khang vào trong đó”.
“Ta...”, Thánh Vương tức không nói nổi nên lời, suýt chút nữa thì phun ra cả miệng máu.
Rầm! Rầm!
Khi mấy người nói chuyện thì Diệp Thành và kiếm ý Kiếm Thần vẫn đang đại chiến kinh thế trên hư thiên.
Nhìn từ xa, Diệp Thành đã là một người đẫm máu, thánh thể mạnh mẽ cũng bị đánh tới mức tang thương.