Vốn dĩ bàn bạc trước sau khi ra khỏi đây sẽ đi uống rượu nhưng sau khi ra khỏi Vạn Thuật Bảo Điện, ai nấy đều vội vã về sơn phong tu luyện của mình. Những bí thuật học được ở Vạn Thuật Bảo Điện cần bọn họ lĩnh hội.
Woa!
Diệp Thành vươn vai đi về phía Vạn Bảo Các.
Ấy, Diệp Thành?
Diệp Thành đang đi thì phía trước có tiếng của đệ tử khác vang lên. Hắn đi tới đâu đều kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người khiến những người nhìn hắn càng lúc càng nhiều, bọn họ chỉ trỏ bàn tán xôn xao, giọng nói mang theo vẻ trầm trồ và tiếc nuối.
Diệp Thành nghe vậy thì chỉ ngó lơ, hắn cũng không muốn nói gì với những người nhiều chuyện này.
Có điều hắn không gây chuyện không có nghĩa những kẻ khác để yên.
Phía đối diện, một bóng hình mặc đồ tím cùng với mười mấy đệ tử đi cùng bước đến, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Tả Khâu Minh.
“Ồ, đây chẳng phải là anh hùng của chúng ta sao?”, Tả Khâu Minh phất phất chiếc quạt xếp trong tay, nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân tỏ vẻ hứng thú: “Diệp Thành sư đệ, ta nghe nói tu vi của đệ bị phế rồi”.
“Huynh muốn nói gì?”, Diệp Thành gãi gãi tai.
“Cũng chẳng có gì”, Tả Khâu Minh cười ý tứ: “Diệp Thành sư đệ đã thành phế nhân thì chi bằng đem đan dược, linh dịch giao gia, sư huynh sẽ không đối đãi tệ bạc với đệ đâu”.
Nghe vậy, kể cả kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra Tả Khâu Minh đang muốn thừa nước đục thả câu. Rõ ràng biết tu vi của Diệp Thành bị phế nên mới nhảy ra để ăn hiếp Diệp Thành.
“Tả Khâu sư huynh, huynh làm vậy có phải quá….”
“Cút sang một bên”, đúng là vẫn có đệ tử đứng ra bênh vực Diệp Thành, thế nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã bị Tả Khâu Minh quát nạt lùi về sau.
Sau khi quát nạt nhóm đệ tử kia, Tả Khâu Minh lại lần nữa nhìn Diệp Thành ở phía đối diện bằng ánh mắt khiêu khích: “Diệp sư đệ, đệ tự lấy ra hay sư huynh giúp đệ?”
Ấy?
Chỉ nghe Diệp Thành xuýt lên một tiếng, rồi bất giác nhìn sang một hướng: “Ôi nữ nhân kia không mặc đồ kìa”.
“Không mặc đồ? Có sao?”, ngay sau đó phải đến bốn mươi tên đệ tử quay đầu nhìn về phía mà Diệp Thành đang nhìn, trong đó có cả Tả Khâu Minh.
Có điều khi bọn chúng tới hướng ánh mắt về phía đó nhìn thì mới nhận ra chẳng có lấy bóng dáng nữ nhân nào không mặc đồ, đến con ruồi bay qua cũng chẳng có.
Có điều hắn vừa quay đầu lại thì đã ăn ngay một cái bạt đau đớn.
Bốp!
Một cái tát giòn tan vang lên, Tả Khâu Minh lập tức bị cát tát kia tát cho xây xẩm mặt mày, cả người cứng đơ tại chỗ, hắn còn chưa tỉnh táo lại thì nhận ra có người lôi một bên tay của mình.
Sau đó hắn liền cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất, cảm thấy thân thể của mình mất đi cân bằng.
Thấy vậy, các đệ tử có mặt ở đây đều vô thức che mắt.
Rầm!
Ngay sau đó là tiếng động lớn, Tả Khâu Minh bị nện xuống đất khiến mặt đất lõm hằn hình người, lục phủ ngũ tạng muốn lộn nhào cả lên, hắn phun ra cả ngụm máu cao hơn hai trượng.
Người khiến hắn thê thảm thế này đương nhiên là Diệp Thành. Ở Hằng Nhạc Tông, tuyệt kĩ đánh người thế này hình như chỉ hắn mới có.