“Đây là đâu?”, Diệp Thành liếc nhìn những đám mây đang lững lờ trôi xung quanh rồi lại nhìn xuống bên dưới. Hắn có thể trông thấy mây và sương đan xen nhau, thế nhưng Diệp Thành có thể cảm thấy ở độ cao thế này đã vượt qua độ cao mà mây tiên hoả có thể phi hành.
“Ngươi có nhìn thấy gương bát quái kia không?”, có lẽ biết thị lực của Diệp Thành có hạn, Gia Cát Vũ giúp Diệp Thành đẩy bớt mây và sương đi. Diệp Thành đưa mắt nhìn, bên dưới quả thật có một điểm sáng to bằng ngón tay cái, nếu nhìn kỹ thì có thể trông thấy gương bát quái đang lửng lơ kia phát ra ánh sáng chói lọi, nổi bật giữa đêm đen. Nếu như nhìn từ trên xuống, người không biết còn tưởng rằng đó là một ngôi sao.
“Đó là gì thế ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ nhìn Gia Cát Vũ.
“Là gương bát quái”. ! “Cái này thì con thật sự không biết”, Gia Cát Vũ vuốt vuốt râu: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng đó là một ngôi sao. Có điều tối hôm đó, sau khi yểm trợ cho ngươi thoát ra khỏi lòng đất, ta tình cờ đi ngang qua đây, vô tình trông thấy. Theo như dự đoán của ta thì Chính Dương Tông rõ ràng không biết sự tồn tại của gương bát quái này”.
“Không phải chứ”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt khó tin: “Có một bảo bối lơ lửng thế này mà bọn họ không phát hiện ra sao?”
“Chí ít thì tới bây giờ chưa ai phát hiện”, Gia Cát Vũ nói chắc nịch, chỉ vào cái gương bát quái: “Ngươi có thấy không, xung quanh nó không hề có bất cứ trận văn hay kết giới nào, nếu như người của Chính Dương Tông biết có một cái gương bát quái thế này thì có thể không mang nó đi sao?” Còn nữa, ngươi cũng đừng đề cao người của Chính Dương Tông quá, cái gương bát quái kia cách mặt đất ít nhất cũng phải vài trăm trượng, ở khoảng cách cao như vậy ít nhất ít nhất cũng phải đạt được cảnh giới như ta mới có thể lên tới nơi. Nếu không phải đêm đó vì tránh sự truy đuổi của Chính Dương Tông thì ai lại rảnh bay lên cao thế này”.
“Đã là vật vô chủ thì người tự lấy là được rồi, lôi con tới đây làm gì?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ tò mò.
“Thừa lời, nếu ta có thể lấy thì còn phải gọi ngươi tới sao?”, Gia Cát Vũ giơ tay: “Hai đêm nay ta đều chạy tới đây, thử qua bao nhiêu cách đều không thể lấy nó đi, vả lại nó cũng chẳng vừa, ta nghi ngờ bên trong nó còn có tà niệm của chủ nhân, mà tà niệm đó cũng rất mạnh”.
Nghe câu này, Diệp Thành bất giác nhìn Gia Cát Vũ: “Không phải chứ ạ? Người đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đến một ý niệm tà niệm trong binh khí mà còn không dẹp được sao?”
“Cũng không phải không dẹp được”, Gia Cát Vũ vuốt râu: “Có điều tà niệm đó không giống bình thường, đó là tà niệm của nguyên thần, nếu như làm không tốt thì linh hồn của ta sẽ gặp tai hoạ. Vả lại ta không muốn có thêm động tĩnh gì khiến mấy tên tiểu tử ở Chính Dương Tông chú ý”.
“Tà ngiệm Nguyên… Nguyên Thần?”, Diệp Thành kinh ngạc hỏi thăm dò: “Ý người là chủ nhân của gương bát quái này ít nhất cũng là tu sĩ ở cảnh giới Thiên, nếu không thì cũng không thể để lại tà niệm nguyên thần?”
“Trên lý thuyết là như vậy”.
“Vậy còn mong ngóng gì nữa? Chủ nhân của nó ở cảnh giới Thiên, người bỏ ý định đó đi”.
Diệp Thành thở phào một hơi rồi mới ngỡ ngàng nhìn gương bát quái kia.
Nó chỉ to bằng miệng bát nhưng lại hết sức dị thường. Ngoài những thứ mà gương bát quái nên có ra thì phần viền của nó còn khắc một số phù văn nhỏ, từng luồng linh nguyên, từng luồng khí dày đặc bao quanh. Mặc dù trông nó rất nhỏ nhưng khi nhìn nó, Diệp Thành luôn có cảm giác như đang phải ngước nhìn cả ngọn núi.
“Nếu nó phát điên lên thì trong phút chốc có thể khiến con nằm một đống mất”, Diệp Thành chùn bước.
“Chẳng phải còn ta sao? Đợi ta một chút, ta bố trí trận pháp, nếu không thì động tĩnh không vừa đâu, như vậy nhóm người phía Chính Dương Tông sẽ gây rắc rối cho chúng ta”, Gia Cát Vũ bắt đầu bận rộn xung quanh gương bát quái, trận kỳ khổng lồ xuất hiện giữa không trung, sau đó rất nhiều thứ kỳ dị cổ quái bắt đầu được bố trí xung quanh.
Ngay sau đó, một trận pháp được ông ta tạo ra, hình thành nên lớp bảo vệ to tầm một trượng bao quanh gương bát quái.
“Được rồi”, Gia Cát Vũ vỗ tay sau đó dán tấm linh phù kia vào người Diệp Thành: “Nó có thể giúp ngươi chặn lại sự uy hiếp từ gương bát quái. Hiện giờ ngươi có thể tế gọi chân hoả rồi, còn luyện hoá thế nào thì không cần ta dạy nữa chứ?”