“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu rồi nhìn về phía chiến đài.
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, lớp sương trắng bao phủ quanh thân tựa tiên nữ trên cung trăng, xa xôi không thể chạm tới.
Hắn di chuyển tầm mắt khỏi Cơ Tuyết Băng, nhìn Dương Bân ở phía đối diện.
Đúng như dự đoán của hắn, Dương Bân ngây người đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đờ đẫn, có lẽ chính hắn ta cũng không biết linh kiếm đã rơi khỏi tay, ngay cả binh khí lơ lửng trên đầu cũng mất đi ánh sáng. Đến một lúc nào đó Cơ Tuyết Băng dừng lại, nhưng Cửu Tiêu Chi Khúc vẫn văng vẳng giữa trời đất mãi không tiêu tan.
Dần dần đệ tử tam tông đều tỉnh lại, đồng loạt run sợ nhìn về chiến đài.
“Đây là khúc đàn gì thế? Thật quỷ quái”.
“Cảm giác như vừa nằm mơ vậy”.
“Sao ta còn khóc nữa này?”
“Cửu U Tiên Khúc, Huyền Linh này không đơn giản!”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung nói.
“Lần này cô nhóc sẽ nghịch thiên đây!”, lão già Gia Cát Vũ ở phía dưới cảm thán, sau đó nghiêng đầu nhìn Bích Du bên cạnh: “Con thua con bé cũng không có gì phải oan ức, hai đứa không cùng đẳng cấp”.
Bích Du mím môi, không cam tâm. ! “Ngọc Nhi, bây giờ con đã biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Thượng Quan Bác nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Vâng!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp có rất nhiều biểu cảm kinh ngạc.
Trên ghế cao, mấy người phía Thành Côn liếc nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, nở nụ cười nhàn nhạt: “Mới chỉ một khúc nhạc thôi đã khiến thần hồn các ngươi điên đảo rồi, chưa nói gì đến những bí thuật khác của Băng Nhi”.
Phụt!
Trong tiếng ngạc nhiên từ bốn phương, Dương Bân đang đứng ngây ngốc trên chiến đài đột nhiên hộc máu, hắn ta nửa quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức vốn đã loạn giờ đây càng loạn tới cực điểm.
Nhìn thấy cảnh này, đám đông đang quan sát đều bị sốc.
“Huyền Linh Chi Thể này mạnh thật đấy! Đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc mà chưa ra chiêu nào đã bại”.
“Khúc nhạc kỳ quái này quá tà môn!”
“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Một hiệp thôi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng nằm trên ghế, khi nói còn liếc nhìn Phục Nhai bên cạnh với vẻ hứng thú.
“Là ta đã đánh giá thấp con bé”, Phục Nhai vuốt râu thở dài.
“Con bé đã cho ta thấy hy vọng về sự thống nhất tam tông”, Huyền Thần đã lâu không lên tiếng bỗng nở nụ cười hiếm hoi: “Trong tương lai không xa, Huyền Tông của Đại Sở nhất định sẽ lại xán lạn lần nữa”.
Phía dưới, Dương Bân đã được đưa về chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.
Mặt Dương Bân vẫn tái mét như cũ, hơn nữa thần chí không rõ ràng, thi thoảng còn có hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
“Linh hồn bị tổn thương rồi”, Sở Huyên chỉ vào đầu mày Dương Bân, giúp hắn loại bỏ sức mạnh kỳ lạ đang quanh quẩn trong linh hồn.
“Ý của người là khúc đàn của Cơ Tuyết Băng là một bí thuật tấn công linh hồn?”, Tư Đồ Nam thăm dò nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên vừa chữa lành vết thương cho Dương Bân, vừa nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi chỉ xem thôi mà khúc nhạc ấy cũng đã khiến tâm thần các ngươi rối loạn rồi, nói gì là Dương Bân. Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Cơ Tuyết Băng không ra tuyệt chiêu, nếu không một khúc cầm thôi cũng đủ khiến Dương Bân mất hết tu vi”.
Sở Huyên nói xong, mấy người phía Tư Đồ Nam đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã về lại chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, từ đầu đến cuối cô ta không nói một lời nào, trên mặt đeo mạng che màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm, dường như sự hỗn loạn của thế giới này không thể khiến tâm tư cô ta nổi lên một gợn sóng.
“Không biết mình đấu với cô ấy sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng”, Diệp Thành yên lặng quan sát Cơ Tuyết Băng, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối.
Thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa dự đoán của hắn, người cùng thế hệ cũng chỉ có người thương thuở nào có thể khiến hắn thấy áp lực thế này, hắn có cảm giác mình và cô ta sẽ được gặp lại nhau trên chiến đài trong cuộc thi tam tông.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”, Sở Huyên đặt bàn tay lên người hắn.
“Không có gì ạ”, Diệp Thành cười nhẹ.
Khúc đàn đã kết thúc mà cả khán đài vẫn còn chìm đắm không thôi.
Đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông – Nhiếp Phong đã đứng dậy, mà Chu Ngạo – đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông cũng đứng lên theo, trận đấu tiếp theo là màn tỷ thí giữa hai người họ.
Dưới sự chú ý của bao người, Chu Ngạo mỉm cười bỡn cợt nhưng không nhìn Nhiếp Phong mà lại liếc nhìn Liễu Dật vẫn đang ngồi trên ghế với vẻ đầy hứng thú. Thân là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân, ở Hằng Nhạc Tông chỉ có Liễu Dật đệ tử chân truyền thứ nhất đủ khiến hắn ta coi trọng.
“Liễu Dật đã sống dở chết dở, xem ra Hằng Nhạc Tông muốn giữ thể diện chỉ có thể trông chờ vào ngươi thôi”, Chu Ngạo nở nụ cười chế giễu rồi mới chuyển tầm mắt sang Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong im lặng, vẻ mặt hờ hững, lẳng lặng đứng trên chiến đài tựa như pho tượng, nhưng khí thế trên người lại tăng lên nhanh chóng, khí chất toàn thân giống như thanh kiếm sắc sắp xuất khiếu.
“Ngươi còn kém xa lắm”, Chu Ngạo cười khẩy, khí tức trong cơ thể cũng nhanh chóng tăng vọt, hơn nữa một luồng khí bá đạo dị thường đã bao phủ toàn thân hắn, ngưng tụ thành một chiếc áo giáp.
“Ồ, là Tiên Thiên Canh Khí”, nhìn thấy áo giáp Canh Khí trên người Chu Ngạo, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không bất giác liếc mắt nhìn, khi nói còn không quên nhìn Huyền Thần ở bên cạnh với vẻ hưng phấn: “Huyền Thần, ông không xa lạ gì với bí pháp này phải không?”
“Bí pháp này có gì huyền diệu ạ?”, Diệp Thành không khỏi nhìn Sở Huyên.
“Đây là một loại bí thuật nội ngoại kiêm tu. Tiên Thiên Canh Khí tức là khí Chí Cương Chí Dương, với khả năng đề cốt, lấy năng lực, tinh hoa của khí, rèn luyện thành Dương Cương”, Sở Huyên chậm rãi giải thích: “Mặc dù Tiên Thiên Canh Khí cũng là khí, nhưng khác hẳn chân khí và linh lực, nó thuần tuý hơn, đề khí hộ thể, kim cang khó phá, là bí pháp thượng thừa trong huyền thuật phòng ngự. Nếu nói về đệ tử trong tam tông, có lẽ khả năng tấn công của Chu Ngạo không phải mạnh nhất, nhưng khả năng phòng ngự của hắn đã được công nhận là bậc nhất, đương nhiên Huyền Linh Chi Thể không xếp trong hàng ngũ này”.