Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 204: A Lê



Diệp Thành đi thẳng xuống Linh Sơn của Hằng Nhạc Tông, lấy một chiếc áo choàng đen khoác lên người, sau đó lại lấy một chiếc nón rộng vành ra đội lên, lúc này mới triệu hồi Tiên Hoả hoá thành đám mây Tiên Hoả, bay về Nước Triệu ở nơi cách đó ngàn dặm.  

Sáu giờ sau, hắn mới đáp xuống đất.  

Cách đó không xa là một ngôi làng nhỏ, dù là buổi tối nhưng vẫn có thể thấy rõ phong cảnh xung quanh rất đẹp.  

Nhưng ngôi làng nhỏ này lại yên tĩnh đến đáng sợ, cảnh vật hoang tàn, trong không khí còn có mùi máu tanh nồng nặc, ngay cả gió thổi qua cũng như mang theo tiếng khóc than.                “Chắc đây chính là làng Sơn Hà rồi”, Diệp Thành trải bản đồ ra xem, lúc này mới nhìn về ngôi làng nhỏ trước mắt.  

Hắn cất bản đồ đi rồi khẽ khàng bước vào ngôi làng, phát hiện đất dưới chân đều là màu đỏ, có vài chỗ vết máu còn chưa khô.  

“Thật ghê tởm”, Diệp Thành lạnh giọng nói, sắc mặt như phủ thêm lớp sương giáng.  

Cũng không thể trách hắn như vậy bởi vì trên đường đến đây, những gì hắn thấy toàn là nhà bị sụp đổ, tre trúc đượm máu, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu khi ngôi làng nhỏ này bị tàn sát là như thế nào.  

Mặc dù là tu sĩ thì nên một lòng vấn đạo, nhưng hắn biết, cái gọi là tu sĩ cũng là do con người biến hoá mà thành, là người sẽ có trái tim của người phàm, con người cũng có thiện có ác, cái chết thảm của người vô tội, thân là tu sĩ, hắn cũng khó mà tha thứ.  

“Họ đều là người vô tội, kẻ nào lại độc ác thế?”, vừa nói Diệp Thành vừa không ngừng tìm kiếm trong từng ngôi nhà, hy vọng có thể tìm ra manh mối.  

Chỉ là sau khi tìm một lượt, hắn cũng không phát hiện ra điều gì, kẻ này làm việc rất thận trọng, không để lại chút sơ hở nào.  

Trong lúc bất lực, hắn đành rời đi.  

Sau đó hắn lại theo chỉ dẫn của tình báo, tìm đến hơn mười ngôi làng nhỏ khác cũng bị tàn sát, nhưng vẫn không tìm thấy gì.  

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.  

Diệp Thành đến một ngôi làng nhỏ mới bị tàn sát gần đây nhất, thực sự cực kỳ thê thảm. Hắn là tu sĩ, linh hồn ở cấp Huyền, đi vào ngôi làng này rất dễ dàng tìm thấy oán niệm nặng nề của nơi đây.  

Hế?  

Đang đi, Diệp Thành chợt nhíu mày: “Linh hồn dao động”.  

Hắn lập tức đi theo sự dao động yếu ớt của linh hồn, đến khi tới một gốc cây hoa đào khô héo mới dừng lại.   

Từ xa, hắn nhìn thấy một bóng người mờ ảo lơ lửng ở đó, thân hình trong suốt, loáng thoáng có thể thấy là một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, cô bé đang lưỡng lự đi quanh gốc cây hoa đào.  

“Hồn phách”, Diệp Thành nheo mắt, nhìn ra được thiếu nữ đó thuộc loại nào.                Hồn phách là linh hồn không hoàn chỉnh, nhưng có đặc tính nào đó của linh hồn, tu sĩ có linh hồn, người phàm có hồn phách.  

Sau khi người phàm chết đi, hồn phách cũng sẽ tan biến, nhưng hồn phách vẫn có thể tồn tại trong trời đất thì ắt phải có niệm lực cực kỳ mạnh, niệm lực này có thể là chấp niệm, là oán niệm, nghĩa là họ còn lưu luyến thế gian này, vậy nên sẽ không biến mất trong thời gian rất dài.  

Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành bước về phía đó, có lẽ là hắn bước đi mang theo làn gió tới nên cơ thể mờ ảo của hồn phách thiếu nữ kia cũng khẽ lay động.  

“Tiểu muội muội, khi còn sống muội là người của làng này sao?”, Diệp Thành nhìn hồn phách thiếu nữ rồi hỏi thử.  

Thấy Diệp Thành nói chuyện với mình, thiếu nữ nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, gật đầu rồi lại lắc đầu, có vẻ thần chí không được rõ ràng.  

Diệp Thành cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của thiếu nữ.  

Mặc dù hồn phách có niệm lực mạnh, có thể ở lại thế gian một thời gian, nhưng ký ức khi còn sống của họ hầu hết sẽ trong trạng thái không rõ ràng. Những gì họ có thể nhớ chỉ là những chuyện họ vương vấn khi còn sống, mà những chuyện họ vương vấn ấy cũng chính là ngọn nguồn niệm lực mạnh mẽ của họ.  

“Muội tên gì?”, Diệp Thành cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, hy vọng có thể tìm được chút manh mối từ thiếu nữ này.  

“A… A Lê”, thiếu nữ nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Thành, dường như cảm nhận được khí tức nguy hiểm nào đó trên người hắn nên cơ thể hư ảo của cô bé co rúm lại, giống như một đứa trẻ đang sợ hãi.  

“Muội còn nhớ dáng vẻ của kẻ đã tàn sát mọi người không?”, Diệp Thành lại hỏi.  

“Y… y phục huyết sắc”.  

“Y phục huyết sắc”, Diệp Thành khẽ chau mày. Theo như lời A Lê nói, thế lực tà ác tàn sát thôn làng này đều mặc y phục huyết sắc, mặc dù lượng tin tình báo rất ít nhưng cũng có chút thu hoạch.  

“Bọn chúng có bao nhiêu người?”, Diệp Thành lại hỏi, hy vọng có nhiều thông tin hơn.  

Nhưng A Lê lại có vẻ mơ hồ, sau đó cô bé chỉ lắc đầu.  

“Đi theo huynh nhé! Huynh đưa muội đi tìm ca ca của muội”, cuối cùng Diệp Thành vẫn lên tiếng, mặc dù hắn không phải chúa Jesus, nhưng hắn cũng không muốn thiếu nữ yếu ớt, khốn khổ này phải trở thành cô hồn dã quỷ.  

“Muội không đi được, ca ca về không tìm thấy muội thì sao?”, A Lê khẽ lắc đầu, bó gối ngồi dưới gốc cây hoa đào.  

Haiz!  

Diệp Thành thở dài bất lực, nhưng cũng không cưỡng ép, chỉ lẳng lặng quay người, đi được vài bước hắn lại quay đầu, nhìn tiểu cô nương đáng thương dưới gốc cây hoa đào rồi hỏi: “Tiểu muội muội, ca ca muội tên gì?”  

“Dương Phàm”.  

“Dương Phàm”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sau đó nhìn A Lê rồi mới quay người, biến mất trong đêm đen.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv