Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 200: Súc sinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Keng!  

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên âm thanh chói tai, bảo tháp màu bạc bị một roi của Diệp Thành quật cho rung liên hồi, còn chủ nhân đứng sau nó là Tề Dương vì bảo tháp tương thông với linh hồn nên hắn lập tức loạng choạng lùi về sau.  

“Đây…”, cảnh tượng dị thường này khiến những người quan sát trận đấu đều hết sức kinh ngạc.  

“Lại là roi sắt đó”, Khổng Tào, Tả Khâu Minh mặt mày tối sầm cả lại, bọn họ hiểu rõ sức mạnh của cái roi này thế nào.   

“Cái roi đó rất dị thường”, trên lầu các cách đó không xa, thủ đồ Liệt Diệm Phong là Tư Đồ Ngọc bất giác xoa cằm.  

“Có lẽ là binh khí chuyên trị linh hồn”, Nhiếp Phong nãy giờ rất kiệm lời cũng lên tiếng lần đầu tiên, vả lại trong đôi mắt xa xăm của hắn còn có ánh sáng khác thường lướt qua, rõ ràng hắn không ngờ rằng Diệp Thành lại có binh khí hung hãn như vậy.                Cút cho ta!  

Trên Phong Vân Đài, tiếng hét của Diệp Thành vang dội, hắn hùng hổ tung một chưởng khiến bảo tháp màu bạc kia bị đánh bay  đi.  

“Tên tiểu tử này đúng là súc sinh”.  

“Đến đi”, tiếng kinh ngạc của tất cả mọi người đều bị tiếng gầm phẫn nộ của Diệp Thành át đi. Hắn lật tay khiến roi sắt cắm xuống chiến đài, sau đó lao lên như con vượn hoang dã sát phạt về phía Tề Dương.  

A….!  

Tề Dương thét lên, vung tay tung ra một đạo đại ấn khủng khiếp!  

Mở!  

Diệp Thành không lùi mà tiến, một chưởng bát hoang bá đạo được đánh ra, một chưởng khiến đại ấn bị phá tan.  

Tề Dương phun ra máu lùi về sau, tiếp tục sử dung mật pháp.  

Mở!  

Diệp Thành vẫn hùng dũng như trước, mỗi lần ra tay đều tung ra một chưởng, nhưng càng chiến càng hăng, khí huyết trong người sục sôi, giống như ngọn lửa bùng cháy không bao giờ dứt. Mỗi một lần Tề Dương sử dụng mật thuật đều bị hắn đả phá.  

A….!  

Tề Dương phẫn nộ gầm lên, hắn liên tục thi triển mật pháp nhưng khó chặn lại được đòn công kích từ phía Diệp Thành. Nắm đấm của Diệp Thành mang theo sức mạnh khủng khiếp, cho dù hắn cố gắng địch lại thế nào cũng không thể cứu vãn được thế bại trận.  

Phụt!  

Phụt!  

Trên chiến đài, Tề Dương liên tục lùi về sau, phun máu liên tục!  

Rầm!  

Sau tiếng động rung trời đó, Tề Dương lùi về sau, bị Diệp Thành túm lấy một bên tay sau đó hất hắn lên.  

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người vô thức che mắt, vì tiếp sau đó chính là tuyệt kỹ thuần thục mà Diệp Thành vẫn luôn sử dụng: Quật người.  

Quả nhiên, một tiếng động khủng khiếp nữa lại vang lên, Tề Dương máu me be bét bị Diệp Thành quật thật mạnh xuống chiến đài, chiến đài rắn chắc vậy mà lúc này in hình một con người, máu tươi nhuốm đỏ, xương cốt Tề Dương không biết bị gãy mất bao nhiêu đoạn, lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.  

“Tiếp”, Diệp Thành vẫn không dừng tay, hắn không cho Tề Dương cơ hội phản ứng lại, lại lần nữa hung hãn lôi Tề Dương lên.  

Rầm!  

Tiếng động thứ hai vang lên, Tề Dương tiếp tục bị quật thật đau đớn trên chiến đài.  

Rầm!                Ầm!  

Tiếng động thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm….  

Lúc này không chỉ bên dưới mà đến cả những thủ đồ bên trên lầu các cách chiến đài không xa cũng phải tròn mắt thẫn thờ. Đây là một cảnh tượng đẫm máu, Tề Dương là đệ tử chân truyền thứ tám vậy mà bị quật cho thảm bại.  

“Tề…Tề Dương cứ vậy mà bại sao?”, tất cả mọi người há hốc miệng không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.  

“Đường đường là đệ tử chân truyền thứ tám mà bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại sao?”  

Không biết từ bao giờ, tiếng động dữ dội kia mới chấm dứt, trong cái hố to để lại trên chiến đài, máu tươi lênh láng, Tề Dương hôn mê bất tỉnh nằm lọt thỏm trong đó.  

Diệp Thành cũng chẳng buồn nghỉ tay. Hắn lục lọi một hồi trên người Tề Dương sau đó lấy đi cái mặt dây chuyền hình trăng khuyết trên cổ hắn, tiếp sau đó là nhét túi đựng đồ của Tề Dương vào ngực, cuối cùng là lấy đi sạch sẽ nào ngọc bội đeo trên hông hay nhẫn ngọc vòng tay của Tề Dương.  

“Tên…tên tiểu tử này là cường đạo sao?”, thấy thủ pháp điêu luyện của Diệp Thành, không biết bao nhiêu người tròn mắt.  

Được rồi!  

Sau khi càn quét sạch mọi thứ đồ trên người Tề Dương, Diệp Thành mới vỗ mông nhảy xuống chiến đài dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người.  

Không lâu sau đó, cả nội môn thậm chí là cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ.  

Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông bị một tên đệ tử mới vào nội môn đánh bại, vả lại còn sử dụng binh khí bản mệnh. Không chỉ các đệ tử mà đến cả các trưởng lão cũng phải bất ngờ.  

Trên Ngọc Nữ Phong, khi Sở Huyên và Sở Linh nghe tin này, bọn họ đều thẫn thờ.  

Trên Ngự Kiếm Phong, Phong Vô Ngấn biết tin thì trầm tư hồi lâu.  

“Tên tiểu tử này ăn cái gì mà sống vậy chứ?”, trong Vạn Bảo Các ở nội môn, Bàng Đại Xuyên xoa xoa tay ngồi ở cửa, khuôn mặt trông hết sức thú vị.  

“Có thể đánh bại Tề Dương, tên đệ tử Diệp Thành này là yêu nghiệt sao?”, trên vài sơn phong trong nội môn liên tiếp vang lên giọng nói kinh ngạc.  

“Nhìn kìa, ta nói rồi mà, tên tiểu tử này vào nội môn chắc chắn sẽ khiến nội môn hết sức náo nhiệt”, trên một sơn phong lâu đời, Đạo Huyền Chân Nhân tặc lưỡi: “Đi tới đâu cũng không yên phận”.  

Bên cạnh ông ta còn có một người trung tuổi để tóc đen, đôi mắt xa xăm với đôi lông mày có uy và có thần.  

Người này chính là vị chưởng giáo hiện tại của Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên.  

“Huyên Nhi sư muội quả là tìm được một đồ đệ giỏi”, Dương Đỉnh Thiên khẽ vuốt râu, trong ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường: “Tu vi mới ở Nhân Nguyên mà đã có thể đánh bại Tề Dương, Hằng Nhạc Tông chúng ta có một đệ tử với khả năng thiên bẩm vượt trội”.  

“Nghe nói hắn là một trong những người được chọn?”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Dương Đỉnh Thiên hỏi thăm dò.  

Dương Đỉnh Thiên khẽ gật đầu: “Hôm đó ta bảo Huyên Nhi sư muội tới ngoại môn tìm đồ đệ chính là vì dự định này, hoặc có lẽ tên tiểu tử với cái tên Diệp Thành kia có thể hàng phục long hồn Thái Cổ cũng chưa biết chừng”.  

Lúc này, Diệp Thành vừa rời khỏi trận đại chiến tanh máu kia đã tìm một vách núi hẻo lánh đếm chiến lợi phẩm của mình.  

Nghe Tạ Vân nói vậy, Diệp Thành khẽ rít lên rồi xoa cằm: “Nghe cũng có lý”.  

Hắn lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, có điều Tề Dương cũng đã bại dưới tay hắn, hắn đương nhiên sẽ thay thế vị trí của Tề Dương, vả lại đủ tư cách tham gia vào trận so tài của tam tông.  

Nghĩ tới trận so tài này, Diệp Thành lại nhớ tới ngôi nhà trước đây của hắn là Chính Dương Tông, những ký ức xưa kia lại hiện về.  

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv