*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất dương chỉ!
Vừa đáp đất, Diệp Thành đã đẩy chân khí vào đầu ngón tay, nhất chỉ xuyên không, thế nhưng hắn lại lần nữa chịu thiệt, Nhất Dương Chỉ mà hắn vốn dĩ tự hào lần đầu tiên gặp trắc trở như vậy, đột nhiên lại chỉ có thể tạo ra đốm lửa trên người hình nộm.
“Rốt cục là nó được làm từ chất liệu gì mà cơ thể rắn rỏi thế này?”, Diệp Thành xuýt xoa.
Hắn đang mải suy nghĩ thì Phong Ảnh ở phía đối diện đã lại lần nữa ra tay, trông có vẻ như lại chuẩn bị thi triển mật pháp, không hề khách khí, từng đại chiêu liên tiếp được tung ra.
“Ngươi tưởng rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội nữa sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn sử dụng Thú Tâm Nộ, nhanh chóng sát phạt tới gần hình nộm Phong Ảnh, đánh tan ấn quyết của nó.
Gừ!
Gừ! Gừ!
Ngay sau đó, từng tiếng gầm của thú vang lên, Diệp Thành lại lần nữa thi triển thuật chiến đấu gần bá đạo, hắn như mãnh hổ hạ sơn, ra tay với những ngón đòn hết sức dị thường, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.
Có điều, mật thuật chiến đấu gần của hắn trước mặt Phong Ảnh lại bị áp chế.
Hắn đã quá xem thường khả năng chiến đấu gần của Phong Ảnh, mỗi lần hắn ra tay đều bị Phong Ảnh chặn lại, vả lại cơ thể Phong Ảnh còn cứng rắn, cho dù thi thoảng đánh trúng nó một lần thì cũng chẳng có tác dụng gì với nó cả.
“Đánh thế nào bây giờ?”, Diệp Thành mắng chửi, không ngừng lùi về sau, hắn bị Phong Ảnh đánh cho không ngẩng nổi mặt lên.
Giao chiến chưa lâu, thân hình hắn vô cùng thảm hại, toàn thân chằng chịt vết kiếm.
“Con không đánh nữa, không đánh nữa”, Diệp Thành hét lên, hắn bị đuổi chạy khắp võ đài.
Đánh thế nào bây giờ, tốc độ bị hạn chế, sức mạnh bị hạn chế, đối phương lại có cơ thể rắn rỏi, linh lực dồi dào, trận quyết đấu này ngay từ đầu được định sẵn là hắn sẽ thua thảm hại rồi.
“Đánh hay không đánh không phải ngươi nói là được”, trên bàn đá, Sở Huyên đang nhâm nhi trà liếc nhìn nhưng vẫn tiếp tục ngó lơ.
“Đánh cũng được thôi, người bỏ Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn ra cho con”.
“Ngươi đừng mơ”, Sở Huyên mỉm cười: “Tu hành mà, phải chịu khổ một tí, muốn mạnh hơn thì phải học cách chịu đựng đòn, bị đánh nhiều rồi đương nhiên sẽ lì đòn, yên tâm, cái mạng ngươi sẽ không mất đâu mà lo”.
Ôi chao!
Câu này của Sở Huyên suýt chút nữa khiến Diệp Thành tức ói ra máu.
“Tiếp tục”, Sở Huyên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cứ thế ngó lơ Diệp Thành.
Rầm!
Ầm!
Hình nộm Phong Ảnh đánh càng lúc càng mạnh, tốc độ, sức mạnh đều vượt trội hơn so với Diệp Thành, Diệp Thành đã dùng hết mật pháp nhưng vẫn bị đánh cho không có đường ngấc đầu lên, sức mạnh trong cơ thể hắn cuộn trào nhưng lại bị Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn kiểm soát.
A…!
Cả Ngọc Nữ Phong chỉ toàn vang lên tiếng kêu la của Diệp Thành khiến các đệ tử dưới núi đi qua mà không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn, người không biết còn tưởng trên núi có người đang giết heo nữa.
Sau ba canh giờ, hình nộm Phong Ảnh mới ngừng tấn công.
Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này, khí tức không đều, lồm cồm lê lết trên chiến đài giống như con lợn chết, trông hết sức thảm hại, y phục lộn xộn, vết máu nhiều vô kể, hắn bị đánh đến mức tối sầm mặt mày.
“Cho ngươi một canh giờ để hồi phục”, bên dưới chiến đài, Sở Huyên nhấp trà, vừa giơ tay hất một viên linh đan màu tím tới: “Sau một canh giờ tiếp tục”.
“Người điên rồi”, Diệp Thành hét lên nhưng vẫn bắt lấy linh đan nhét vào miệng.
Mặc dù tiếp xúc với sư phụ xinh đẹp này chưa lâu nhưng hắn quá hiểu sư phụ của mình, một khi nói ra thì việc gì cũng làm được, hắn chắc chắn rằng cho dù hắn không hồi phục lại được hoàn toàn thì sau một canh giờ, Sở Huyên nhất định sẽ ra lệnh cho hình nộm tiếp tục tấn công hắn đúng như đã hẹn trước.
Cho nên vì để tránh chuốc hoạ vào thân, nhiệm vụ của Diệp Thành chính là nhanh chóng hồi phục thương thế.
Linh đan vào cơ thể thanh chóng tan ra, bổ sung lại phần mà Diệp Thành tiêu hao, khiến hắn hồi phục thương thế, lại thêm cơ thể hắn có sức mạnh vượt trội nên khí tức yếu ớt nhanh chóng được bổ sung.
“Tu vi Ngưng Khí, có thể chịu được đòn tấn công liên tục của Phong Ảnh trong ba giờ, đồ đệ ngoan, ngươi quả thật khiến ta phải bất ngờ”, nhìn Diệp Thành đang hồi phục thương thế trên võ đài, Sở Huyên lẩm bẩm.
Mặc dù bất ngờ nhưng Sở Huyên vẫn không tỏ ra quá kinh ngạc vì từ sau khi gặp Diệp Thành đến giờ, hắn vẫn khiến cho cô đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, so với những lần đó thì cảnh tượng trước mắt vẫn đáng để nhắc đến hơn.
Tấn công! Một canh giờ trôi qua, Diệp Thành vẫn đang cố gắng hồi phục thương thế thì nghe Sở Huyên ra lệnh.
Đột nhiên, hình nộm Phong Ảnh đang đứng yên bắt đầu di chuyển về phía Diệp Thành, nó vung tay tung ra một đạo chưởng ấn.
Diệp Thành đã đứng dậy, không lùi mà tiến, chân khí toàn thân được đẩy vào bàn tay, đánh ra Hám Sơn Chưởng.
Rầm!
Quyền chưởng giao nhau, hình nộm Phong Ảnh vẫn không di chuyển còn Diệp Thành lại bị đánh lùi về sau.
Đại chiến lại bắt đầu.
Vẫn như bốn canh giờ trước, ngay từ đầu Diệp Thành đã bị đánh cho không ra hình người, chỉ trong nửa canh giờ, máu tươi lại chảy ra liên tục.
A….!
Tiếng kêu vang vọng, Diệp Thành lại lần nữa bị ép đến mức chỉ muốn tự sát, hắn không ngờ nổi mình lại bị ép đến mức này, Phong Ảnh dù chỉ là hình nộm nhưng lại giống như khắc tinh, các mật thuật của hắn đều bị khắc chế, thậm chí đến cả tốc độ, sức mạnh và tu vi trước mặt Phong Ảnh cũng không đáng để nhắc đến.
“Sao, không trụ được nữa rồi à?”, bên dưới chiến đài vang lên điệu cười của Sở Huyên.
“Bỏ cái vòng chết tiệt này ra cho con, con phải đánh bại nó”, trên chiến đài, Diệp Thành vừa vất vả chống chọi lại đòn công kích của Phong Ảnh vừa lên tiếng yêu cầu.
“Đây chính là lý do mà ngươi tìm cho vi sư sao?”
“Vốn dĩ là vậy”, Diệp Thành bị một chưởng của Phong Ảnh đánh bay, sau đó hắn vội lê lết né tránh: “Con đã ở thế bí rồi, người còn lấy cái vòng chết tiệt này làm giảm tốc độ và sức mạnh của con, con thắng nổi nó mới lạ”.
“Xem ra ngươi vẫn chưa lĩnh giáo được lời của ta”, Sở Huyên đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc hiếm có: “Con người khi bị đè nén sẽ bộc phát sức mạnh dị thường, còn ngươi? Ta nghe ra được ngươi chỉ biết oán trách, nói thực thì sức mạnh của các ngươi chênh lệch lớn nhưng khoảng cách chỉ ở sức mạnh và tốc độ sao? Ngay từ đầu ngươi đã không có tín niệm tất thắng, con người chỉ cần không có tín niệm này thì thực lực của ngươi dù có mạnh cũng chỉ uổng phí”.
Nói tới đây, Sở Huyên lại liếc nhìn Diệp Thành trên chiến dài: “Hôm đó ngươi đánh với Tử Sam mà còn có thể chuyển bại thành thắng, hiện giờ chỉ đối mặt với hình nộm vô tình mà đã không còn tín niệm bất bại nữa sao?”
“Con đường tu luyện cần nhất là tu tâm, tâm không vững thì chỉ có thể đối mặt với chông gai”.
“Ngươi có thể bại nhưng phải bại không hổ thẹn với lòng”.
Diệp Thành nghe từng lời Sở Huyên nói mà không còn lời nào phản bác lại.
Là đồ đệ, hắn không thể oán trách sư phụ hà khắc, là do hắn tự ti, ngay từ đầu đã sợ sức mạnh của Phong Ảnh, mất đi tín niệm tất thắng.
“Tiếp sau đây, ta sẽ không ra lệnh cho Phong Ảnh dừng tay nữa”, bên dưới chiến đài, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành sau đó phất áo bay vào không trung.
Rầm!
Trên chiến đài, những đòn tấn công của Phong Ảnh càng mạnh mẽ hơn, Diệp Thành bị đánh lùi liên tiếp về sau, sắc mặt hắn lúc này lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Tín niệm tất thắng”, vừa bị đánh, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.
“Ngay từ đầu ta đã sợ chiến, sợ sức mạnh của nó, không có dũng khí chiến đấu”.
“Trên con đường tu luyện là không được sợ hãi”.
Hắn nghĩ tới trận so tài ngoại môn, trận nào cũng khốc liệt, nguy hiểm tới giây phút cuối cùng, hắn sống dở chết dở nhưng không hề bỏ cuộc, nhưng hiện giờ lại sợ hãi trước một hình nộm vô tình.
“Sư tôn, con hiểu lời người nói rồi”, Diệp Thành nắm chặt tay.
Hám sơn!
Diệp Thành tung đòn giao đấu với hình nộm Phong Ảnh, hắn vẫn bị đánh lùi về sau ói ra máu.
Hình nộm Phong Ảnh vẫn mạnh như trước, nó tung ra những đòn công kích bá đạo, mỗi lần ra tay đều khiến Diệp Thành phải nhuốm máu, nó không có tình cảm nên đòn tấn công không hề nương tình.
Rắc!
Trong cơ thể Diệp Thành vang lên từng âm thanh không dứt, xương cốt và kinh mạch dãn ra rồi co lại liên tục sau khi hắn sử dụng mật pháp Man Hoang Luyện Thể.
Nếu có người nào đó nhìn thấy sẽ nghĩ hắn là một tên điên, và lúc này, đến hắn còn nghĩ mình điên rồi. Hình nộm Phong Ảnh càng mạnh thì hắn càng hưng phấn, càng điên cuồng vì đây chính là một mục tiêu, cho dù phải dẫm lên máu của chính mình thì hắn cũng phải hoàn thành mục tiêu.