*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Diệp Thành – kẻ khiến tất cả đệ tử nội môn phải tức giận đã tìm cho mình một nơi cây cối um tùm nép vào.
“Là chỗ này”, Diệp Thành ngó ngang ngó dọc, thấy không có người thì mới rút một giỏ đạn địa lôi ra, sau đó cẩn thận chôn xuống đất.
Xong xuôi, hắn lại lấy mê hương ra, bố trí quanh đám đất cây cỏ mọc um tùm, tiếp sau đó là dùng châm độc, mỗi một bước đều được Diệp Thành chuẩn bị kĩ lưỡng. Diệp Thành bố trí mất một canh giờ mới rời khỏi nơi này: “Giờ đến lúc ta xử các ngươi rồi”.
Diệp Thành đi đi lại lại một vòng, nhìn thấy một bóng hình mơ hồ từ xa: “Khổng Tào”, bóng hình đó mặc dù mơ hồ nhưng Diệp Thành có thể nhận ra được đó là Khổng Tào.
Hiện giờ Khổng Tào đi một mình. Cũng đúng, tiểu đệ của hắn bị Diệp Thành đánh ngất hết nhóm này tới nhóm khác, tới bây giờ chẳng còn sót tên nào.
Cũng giống với Khổng Tào, Tả Khâu Minh và Giang Dương cũng vậy, vì nhân lực không đủ, mà rừng hoang lại quá rộng, đi cùng nhau tìm một mình Diệp Thành thì rõ ràng là sẽ bị thu hẹp phạm vi, do vậy mà bọn họ mới chia nhau ra hành động để mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Còn cái Diệp Thành cần chính là hiệu quả, cứ để bọn họ đi riêng lẻ, đánh riêng từng tên, và như vậy thì hắn chẳng sợ gì Khổng Tào cả.
“Tiểu tử, hôm nay ông đây phải dạy cho ngươi một bài học”, Diệp Thành lạnh giọng, cố ý không thu lại khí tức để Khổng Tào phát hiện ra.
“Diệp Thành”, thấy khí tức quen thuộc của Diệp Thành, lại thêm cơn tức giận chưa nguôi, Khổng Tào không nói câu nào cứ thế đuổi theo.
Thấy Khổng Tào mắc bẫy, Diệp Thành cố ý giảm tốc độ, đương lúc Khổng Tào đuổi kịp, Diệp Thành lại nhanh chóng tăng nhanh tốc độ.
Cả hai cứ một tên chạy một tên đuổi gần tới khu vực bố trí bẫy của Diệp Thành, còn Khổng Tào vì cơn tức giận khôn nguôi nên rõ ràng quên đi một số việc chính là phát tín hiệu cho Tả Khâu Minh và Giang Dương.
Rầm!
Ngay sau đó, Khổng Tào đã bị dụ vào đám đất với cây cối um tùm, hắn lơ là cảnh giác và cuối cùng đã dẫm phải đạn địa lôi mà Diệp Thành bố trí, sau đó lập tức bị nổ bay ra khỏi đó, đợi tới khi ngã ra đất thì viên đạn thứ hai lại nổ lên.
Bụp! Đùng!
Đoàng!
Tiếp sau đó, từng âm thanh liên tiếp vang lên, Khổng Tào bị nổ nới mức toàn thân thảm hại, hắn lảo đảo, dẫm lên những cây châm độc mà Diệp Thành bố trí, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị mê hương của Diệp Thành bay xực vào mũi.
“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, Khổng Tào hét lên nhưng đầu óc lại hơi choáng váng, cơ thể hắn lảo đảo.
Lúc này, Diệp Thành không biết chui từ đâu ra vung tay ném ra mười mấy quả đạn khói, đạn khói nổ tung, khói đen bay mờ mịt bao quanh Khổng Tào.
Khổng Tào cố gắng đứng vững rồi nhanh chóng kết ấn thi triển mật pháp gió định thôi bay đám khói này.
“Xem chiêu”, Diệp Thành sát phạt tới làm gián đoạn quá trình kết ấn của Khổng Tào, sau đó hắn quay người chạy đi.
“Chạy đi đâu”, Khổng Tào hét lên, triệu gọi binh khí.
A….!
Khổng Tào bị đánh máu me chảy be bét, đặc biệt là đầu còn ong ong đau đớn, cơn đau đớn từ trong linh hồn khiến thần trí hắn không còn tỉnh táo, đến đứng còn không vững, cuối cùng bị một roi của Diệp Thành quật xuống nằm ngửa ra đất, chìm vào trạng thái hôn mê.
Xử xong Khổng Tào, Diệp Thành thu lại roi sắt, lúc này hắn mới ra tay thu lại sạch sẽ từng món bảo bối trên người Khổng Tào, đương nhiên, y phục của Khổng Tào cũng bị lột sạch sẽ, chỉ để lại cái quần lót.