*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vút!
Bịch, bịch!
Trong rừng cây um tùm, giữa màn sương mờ ảo, từng âm thanh vang lên. Đợi tới khi một hình nộm mặc đồ đen bị Diệp Thành đá bay ra khỏi đó thì hắn cũng đã ra khỏi khoảng rừng rậm mờ sương, trên đường đi, Diệp Thành đã tiêu diệt ít nhất mười mấy hình nộm.
Ừm!
Diệp Thành vừa sải bước đi thì phát hiện mặt đất bên dưới đột nhiên di chuyển, với tốc độ của mắt thường có thể nhìn thấy mặt đất đang hình thành nên đám bùn, loại bùn lầy này có khả năng trói chân con người khiến hắn bị hạn chế mọi hành động.
“Chết đi”, Diệp Thành còn chưa thoát ra khỏi bùn lầy thì liền nghe thấy điệu cười tôi độc vang lên, sau đó một đạo kiếm mang màu tím lao vút tới. “Không đợi được nữa mà phải ra tay với ta luôn rồi à?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, lập tức giơ thanh Thiên Khuyết chắn trước người.
Keng!
Đạo kiếm mang kia cứ thế phi trúng vào thanh Thiên Khuyết, thế nhưng nó cũng là tác nhân giúp Diệp Thành có thể nhờ lực của nó mà thoát khỏi đám bùn lầy kia.
“Huyền lôi đao quyết”, vừa thoát khỏi bùn lầy, Diệp Thành chưa kịp đứng vững thì lại có một người chém ra đao mang.
“Đây rõ ràng là có kế hoạch từ trước”, Diệp Thành không dám sơ ý, mặc dù trong bốn tên kia, kẻ mạnh nhất ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong nhưng nếu như phối hợp lại với nhau thì kể cả là hắn cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Keng!
Lại dùng Thiên Khuyết che chắn, Diệp Thành suýt chút nữa bị đao kia chém quỳ xuống đất.
“Kinh hồng kiếm thuật”, quả nhiên, tên thứ ba nấp trong bóng tối đã ra tay, một kiếm vung ra cứ thế chém về phía ngực Diệp Thành.
“U tuyền lôi minh chỉ”, tên thứ tư cũng xuất hiện, chỉ điểm về phía sau Diệp Thành và còn mang theo tiếng sấm.
Nếu như đổi lại là một tên đệ tử Ngưng Khí đỉnh phong bình thường thì ở kết cục bị sát phạt thế này chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống sót. Thế nhưng Diệp Thành không phải là một tên đệ tử bình thường, kể cả là trong cảnh sống dở chết dở thì hắn cũng có thể hạ được Tử Sam ở cảnh giới Chân Dương, huống hồ là mấy tên đệ tử tu vi Nhân Nguyên còn non nớt.
Thiên Canh Kiếm Trận.
Diệp Thành lập tức lật tay tế gọi kiếm Xích Tiêu, kiếm trận Thiên Canh với mục đích phòng ngự xuất hiện.
Keng!
Keng!
Sau khi Kiếm Xích tiêu được triệu gọi ra, những đốm lửa xung quanh tấn công tới đều bị Thiên Canh Kiếm Trận chặn lại.
“Đến lượt ta rồi”, sau khi đứng vững, Diệp Thành liền vung kiếm Xích Tiêu chĩa về phía một tên trong số đó.
Lúc này, cơn gió mạnh thổi tới, phòng ngự của Thiên Canh Kiếm Trận đột nhiên biến thành kiếm trận công kích, từng đạo kiếm ảnh sắc lạnh bay ra hình thành kiếm trận, cứ thế bắn về phía tên đệ tử kia.
Thấy vậy, tên đệ tử kia chợt thay đổi sắc mặt, hai tay hắn vội vận ra thủ ấn, ngưng thụ thuẫn giáp dày trước mặt mình.
Keng!
Keng!
Thiên Canh Kiếm Trận bá đạo, khí thế công kích mạnh mẽ cứ thế phá được thuẫn giáp kia, đến cả tên đệ tử kia cũng bị đâm vài nhát, máu tươi cứ thế trào ra.
Rút!
Ý thức được sức mạnh của Diệp Thành, bốn tên lần lượt lùi về sau, cho dù đối kháng trực diện, cho dù cả bốn tên có liên thủ lại thì cũng sẽ bại thảm hại dưới tay Diệp Thành.
“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành tiến lên trước một bước, đầu ngón tay có ánh sáng vàng kim bao quanh, Nhất Dương Chỉ lập tức được sử dụng.
Phụt! Tên đệ tử mặc đồ trắng chạy cuối cùng lập tức bị chọc vào cơ thể bắn ra máu, trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Thành đã đạp ra bộ pháp huyền diệu sát phạt tới và tung ra một chưởng Bôn Lôi đầy uy thế.
Phụt!
Lại lần nữa trúng chiêu, tên đệ tử kia ngã ra khỏi đó.
Ba tên còn lại thấy vậy thì kinh ngạc, không dám chạy lên trước ứng cứu, tên nào tên nấy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Sớm muộn gì ta cũng xử lý các ngươi”, Diệp Thành không đuổi theo mà đến trước tên vừa bị đánh ngã, nói thì cũng thật trùng hợp vì hắn biết tên này, đây chính là đệ tử chân truyền tu vi không hề thấp của Địa Dương Phong, hình như tên là Lý Ngọc Lương.
“Diệp Thành, ngươi…ngươi muốn làm gì?”, Lý Ngọc Lương lảo đảo lùi về sau, mặt mày kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Mặc dù hắn mới vừa giao đấu với Diệp Thành nhưng hắn có thể thấy được tính cách dứt khoát của Diệp Thành, chắc chắn là kẻ có thù ắt báo.
“Ta không muốn làm gì cả”, Diệp Thành bật cười, xoa xoa tay đi tới.
A……!
Chẳng mấy chốc, nơi này chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lý Ngọc Lương. Lại nhìn về Lý Ngọc Lương lúc này, bộ dạng hết sức thảm hại, bảo bối mà hắn mang theo mình đều bị Diệp Thành lấy đi sạch, đến cả y phục trên người cũng bị lột xuống, chỉ còn lại cái quần lót trên người.
“Diệp Thành, ngươi dám….”
Bốp!
Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là cái tát ong đầu của Diệp Thành, giây phút trước, Lý Ngọc Lương còn định lao lên nhưng lúc này đã bị Diệp Thành đánh ngất lịm đi.
Sau khi đánh ngất Lý Ngọc Lương, Diệp Thành mới dùng hai tay tạo ra thủ ấn, sau đó quay một vòng ở vị trí cũ: “Biến”.
Đột nhiên, xung quanh cơ thể Diệp Thành bốc lên làn khói trắng, còn hình thái và dung mạo của hắn hiện giờ đã thay đổi, hắn biến thành Lý Ngọc Lương, không biết khi tên này tỉnh dậy sẽ phản ứng lại thế nào.
“Tiểu tử, cứ ở đây ngủ cho ngon nhá”, Diệp Thành vỗ vỗ tên Lý Ngọc Lương đang nằm chết dẫm như con lợn chết sau đó quay người rời đi. Trước khi đi, hắn còn không quên thổi cho Lý Ngọc Lương ít mê hương.
Lại lần nữa đi vào rừng sâu rất lâu mà Diệp Thành còn chưa phát hiện ra ba tên trước đó chạy đi đâu rồi.
Có lẽ biết Diệp Thành không phải là kẻ mình có thể chống lại được nên cả ba tên không hy vọng mai phục Diệp Thành nữa. Trước đó bốn tên còn chẳng thể làm gì Diệp Thành chứ nói gì hiện giờ chỉ còn ba tên.
Gừ!
Gừ!
Gừ!
Không biết từ lúc nào, trong khu rừng chợt vang lên tiếng gầm của thú khiến Diệp Thành đề cao cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.
Rầm!
Có lẽ vì quá tập trung quan sát xung quanh mà Diệp Thành không hề nhận ra mình đã dẫm phải một thứ không nên dẫm vào khiến cả người hắn bay ra khỏi đó.
Vừa đáp dất, còn chưa kịp phản ứng lại thì tứ phía đã có trường tiễn phát sáng bay tới. Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu, cánh tay nhanh chóng vung kiếm khiến trường tiễn kia bị chém rơi xuống đất.
Phía trước, một đoàn bảy, tám người đang hiện ra trong tầm mắt hắn, thế nhưng đạo bào của bọn họ thể hiện không phải là đệ tử ngoại môn mà là đệ tử được nội môn cử tới rừng hoang.
“Mới đó mà đã gặp rồi?”, Diệp Thành lẩm bẩm nhưng vẫn ngoan ngoãn ý đi tới.
“Đứng lại”, thấy Diệp Thành đi tới, tên cầm đầu mặc đồ tím lên giọng.