Phụt!
Trên chiến đài, máu tươi bắn ra tung toé, trông vô cùng ghê rợn. Nhát kiếm này của Tử Sam trúng vào vai Diệp Thành nhưng lại không chém đứt lìa được cánh tay Diệp Thành mà bị phần xương cứng rắn kia chặn lại.
Bịch!
Một chân Diệp Thành đạp Tử Sam ra, hắn lảo đảo lùi về sau.
“Lần này ngươi còn không chết?”, Tử Sam lại lần nữa lao đến, bàn tay có điện lôi bao quanh, tung chưởng về phía ngực Diệp Thành.
Phụt!
Diệp Thành lại lần nữa phun ra máu lùi về sau.
“Chết”.
“Ngươi chết cho ta”.
“Tại sao ngươi còn không chết?”
Tử Sam mặt mày tôi độc, hắn lại lần nữa xông lên và nổi điên, một chưởng kinh lôi rồi lại một chưởng kinh lôi đánh vào người Diệp Thành.
Phụt!
Phụt!
Diệp Thành liên tiếp bị thương, máu tươi cứ thế tuôn trào, hắn lùi liên tiếp về sau, không thể chặn lại từng đòn tấn công điên cuồng của Tử Sam.
Cảnh này thật sự khiến những người bên dưới chiến đài không khỏi rời mắt.
“Sư muội, nếu đánh tiếp thì mất mạng đấy”, lúc này, kể cả là Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải cau mày, quay sang nhìn Sở Huyên.
Bọn họ hy vọng Diệp Thành không nhận thua vì như vậy thì Tử Sam có thể quang minh chính đại giết hắn trên chiến đài mà không bị tông môn xử phạt, mọi ân oán trước kia đều được tính toán gọn gàng. Mỗi lần Diệp Thành bị thương, đối với bọn họ mà nói là một khoái cảm hiếm có.
Trên chiến đài, Tử Sam hùng hổ lại lần nữa vung một kiếm đâm xuyên vào cơ thể Diệp Thành, sau đó hắn tung chưởng đánh Diệp Thành ngã vật ra đó ba, bốn trượng.
“Lần này hắn rất khó có thể đứng dậy được”, bên dưới chiến đài, không biết là ai khẽ giọng nói.
“Bị thương nặng như vậy mà đứng lên được mới lạ”.
“Có điều cho dù là vậy thì hắn cũng đủ tự hào rồi, cho dù thua cũng không mất mặt”.
“Lần này ngươi còn không chết?”, trên chiến đài, Tử Sam thở dốc, nhếch miệng cười.