“Ngươi mua hình nộm thật rồi sao?”, trong Tiểu Linh Viên, Hùng Nhị ngạc nhiên thét lên, “ngươi lấy đâu ra tiền vậy? Lại còn là hình nộm nữ nhân nữa”.
Cơ thể béo múp của tên này cứ thế đi vòng quanh hình nộm Tử Huyên mười mấy vòng.
“Hi hi, hi hi hi, trông cũng xinh đấy”, Hùng Nhị xoa xoa đôi bàn tay múp míp, mắt sáng cả lên khiến Đường Như Huyên trông mà khó chịu, bèn giơ tay ra véo cho hắn vài cái vào lưng.
“Đến cả hình nộm mà cũng không tha”.
“Ôi chao, ối, đau, đau, đau”. “Đường Như Huyên cô nương, giúp tôi một việc nhé”, Diệp Thành lấy bộ y phục trắng ra, “thay đồ cho hình nộm này”.
“Huynh học người ta đi kìa”, Đường Như Huyên trợn mắt nhìn Hùng Nhị, sau đó cầm lấy bộ váy trắng, dẫn theo Tử Huyên đi vào trong phòng.
Hùng Nhị đau đớn rít lên, hắn ghé sát Diệp Thành rồi lại nhìn vào khuôn mặt và bên mắt thâm đen như gấu trúc của Diệp Thành mà không khỏi thắc mắc: “Ai đánh ngươi vậy? Ra tay cũng không phải vừa”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại hít vào một hơi thật sâu, mặt hắn rõ vẻ khác thường. Việc tối qua lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn vô thức đánh vào ngực hình nộm, sau đó thì thật sự rất khó giải thích tiếp, hình nộm của hắn cứ thế đánh cho hắn không ngẩng nổi mặt lên.
Hắn nghi ngờ hình nộm Tử Huyên có vấn đề, đặc biệt là khi bị giáng cái tát, lực đạo, tốc độ đó rõ ràng mạnh hơn trước đó không chỉ gấp ba lần, nếu không thì hắn cũng không đến mức bị đánh đến mụ mị đầu óc.
Nghĩ vậy, Diệp Thành vô thức nhìn vào bàn tay mình, có vẻ như hắn có thể ngửi thấy mùi nữ nhân trên bàn tay ấy.
“Ta đây không phải cố ý, là nha đầu nhà ngươi ra tay tàn độc chứ”, Diệp Thành thầm mắng chửi, trỗi lên cảm giác ấm ức mà trước nay chưa từng có.
Cạch!
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Đường Như Huyên bước ra đầu tiên, phía sau còn có Tử Huyên vừa được thay lên bộ y phục trắng.
Woa!
Hùng Nhị sáng mắt lên, hắn cứ thế rớt rãi ra khỏi miệng. Diệp Thành cũng đưa mắt nhìn theo và đột nhiên chợt đứng tim trong giây lát.
Cũng không thể trách cả hai người như vậy bởi vì Tử Huyên sau khi được thay bộ đồ mới lên thì trông hết đỗi xinh đẹp. Tà áo trắng bay trong gió, mái tóc suôn mượt như thác nước đổ, lại thêm khuôn dung tuyệt thế chẳng khác gì tiên nữ ở Cửu Trùng Thiên hạ phàm. Mặc dù chỉ là hình nộm nhưng lại rất có hồn, khiến người ta nhìn mà không khỏi rời mắt.
“Đẹp quá”, Diệp Thành mải mê ngắm nhìn, trong lòng hắn chợt cảm thấy khó thở, hắn thầm nhủ một nữ nhân xinh đẹp thế này mà lại luyện thành hình nộm sao.
“Sao cô ấy lại thiếu mất một cánh tay vậy?”, Đường Như Huyên trừng mắt nhìn Hùng Nhị sau đó lại nhìn sang Diệp Thành.
Diệp Thành như tỉnh lại sau cơn mê, hắn ho hắng một tiếng rồi biện ra lý do: “Hàng rẻ mà”.
“Tiền không đủ thì nói với ta một tiếng”, Hùng Nhị nhảy ra: “Ngươi có biết mất đi một cánh tay thì thực lực sẽ bị giảm không? Thế này đi, ta chịu thiệt một chút, bán hình nộm nữ nhân này cho ta nhé?”
Diệp Thành bĩu môi, liếc sang Hùng Nhị đang mải trả giá, tâm địa gian giảo của tên này sao có thể qua mắt hắn được.
Tên béo nhà ngươi, nói thì hay lắm, cũng chỉ vì nữ nhân hình nộm này xinh đẹp thôi chứ gì?
“Không dùng chân khí, nếu ngươi có thể đánh bại Tử Huyên thì cô ấy chính là của ngươi”, Diệp Thành nói đại.
“Còn có cả việc này cơ à?”, Hùng Nhị xoa xoa tay.
Diệp Thành nhẩm niệm ra lệnh cho Tử Huyên ra tay về phía Hùng Nhị.
“Không dùng chân khí, đánh bại cô ta”, Hùng Nhị xoa xoa nắm đấm ngấn thịt của mình. Đại chiến bắt đầu.
Khả năng chiến đấu của Tử Huyên khiến Hùng Nhị và Đường Như Huyên phải bất ngờ. Diệp Thành lúc này nghiêng đầu qua xem cảnh tượng tàn khốc.
A….!
A….!
Tiểu Linh Viên chợt náo nhiệt hẳn lên. Tiếng hét chói tai của Hùng Nhị vang lên không ngớt, hắn bị Tử Huyên đuổi cho chạy khắp khu vườn, trên người nào dấu chân, dấu tay, suýt chút nữa còn bị đánh thành đụn thịt nằm im tại chỗ.
Đường Như Huyên ở bên không khỏi bất ngờ. Hình nộm ở Linh Quả Viên do cô điều khiển, cô hiểu rõ thực lực của hình nộm còn kém xa cảnh giới Nhân Nguyên.
Thế nhưng hiện giờ thấy Hùng Nhị bị đuổi chạy khắp Tiểu Linh Viên, kể cả là Đường Như Huyên cũng không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng. Mặc dù Hùng Nhị không dùng đến chân khí nhưng cho dù là vậy thì đánh bại hình nộm cũng không phải là việc khó khăn gì, thế nhưng hình nộm nữ nhân một tay trước mặt rõ ràng đánh cho Hùng Nhị phải thảm bại.
“Cũng là hình nộm Nhân Cấp nhưng hình nộm nữ nhân này cũng thật…”, Đường Như Huyên vừa ngạc nhiên vừa nhìn sang Diệp Thành ở bên đang ngậm tăm: “Huynh chắc chắn cô ta là hình nộm Nhân Cấp chứ?”
“Hình nộm Nhân Cấp, nếu giả bao đổi”.
“Vậy lại kỳ lạ”, Đường Như Huyên thầm nhủ.
A….!
Sau tiếng thét như ma quỷ vọng lên từ địa ngục, Hùng Nhị bị Tử Huyên tung một chưởng đánh bay khỏi đó, nằm vật ra đất.
Diệp Thành cho Tử Huyên dừng lại.
“Hình nộm nhà ngươi ra tay cũng tàn độc quá đấy”, Hùng Nhị đứng dậy, một tay còn nhấc một chiếc giày, tay còn lại xoa xoa mặt, đi cà nhắc.
Trước dó không lâu, hắn còn trêu Diệp Thành, thế mà bộ dạng của hắn lúc này rõ ràng còn thảm hơn Diệp Thành rất nhiều. Hai bên mặt toàn dấu tay, hai con mắt cũng đen như mắt gấu trúc.
“Ác, ác quá”, Hùng Nhị mắng chửi liên mồm.
“Đúng là rất ác”, Diệp Thành vô thức xoa xoa cái mặt đang sưng vêu của mình.
Tiếp sau đó chính là thời gian rèn luyện của Hổ Oa.
Hôm nay Hổ Oa xuất hiện với khí thế chiến đấu đầy mình, mỗi một lần bị đánh bại đều lập tức bò dậy.
Trong nửa canh giờ, cậu ta cũng bị đánh không khá hơn Hùng Nhị là mấy.
“Gặp kẻ mạnh thì càng mạnh sao?”, ở phía xa, Hùng Nhị nghe thấy Diệp Thành nói về chuyện tối qua thì bất ngờ.
“Muội cũng nghe nói rồi”, Đường Như Huyên nói: “Lần trước trong cuộc so tài ở ngoại môn, rất nhiều đệ tử lợi hại gặp nhau khiến những đệ tử mạnh đều bị bại trận”.
“Vận may cũng là một phần chứng minh thực lực”, Diệp Thành xuýt xoa.
“Cho nên trưởng lão ở nội môn đều rất thông minh, người nào cũng có một cơ hội được sống lại một lần, cho dù hai kẻ mạnh gặp nhau có người bại trận thì bọn họ vẫn có cơ hội đánh vào nội môn. Nếu như khi sống lại mà còn có đệ tử mạnh tiếp tục gặp nhau thì lại phải xem vấn đề nhân phẩm của bọn họ rồi”.
“Cho dù thế nào thì ta cũng không hy vọng chúng ta gặp nhau trong cuộc so tài đâu”.