Trong Địa Cung, vì lời này của Diệp Thành mà xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sắc mặt mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ cũng không dễ nhìn lắm, nhất là Lăng Hạo và Mặc Sơn, hai người họ bắt đầu muốn bóp chết Diệp Thành.
Còn phía Chung Giang, nhìn nữ tử áo trắng bị trấn áp trong Đại La Thần Đỉnh, vẻ mặt của họ cực kỳ thú vị, khoé miệng cũng co giật liên tục như Diệp Thành khi nãy.
Thế giới này thật sự rất kỳ diệu!
Lúc trước Thiên Tông thế gia có ý muốn Diệp Thành lấy con gái của Thiên Tông Lão Tổ, nhưng Diệp Thành không đồng ý.
Bây giờ thì hay rồi, người ta tìm tới cửa lại bị ngươi trấn áp, người ta đã suýt trở thành vợ ngươi, buồn cười là ngươi còn hồn nhiên không biết gì.
Diệp Thành đưa hai tay lên che mặt.
Đến giờ hắn mới thực sự hiểu vì sao nữ tử áo trắng đuổi theo hắn cả chặng đường, hơn nữa còn không chỉ một lần yêu cầu hắn theo cô ta về.
Thì ra lý do là đây!
“Còn không thả người!”, Hồng Trần Tuyết phản ứng lại đầu tiên, một chưởng đánh Diệp Thành ngã nhào xuống đất.
Ồ ồ…
Diệp Thành chật vật bò dậy rồi vội vàng mở cấm chế của Đại La Thần Đỉnh.
“Hiểu lầm? Ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm”.
A!
Ngay sau đó, trong Địa Cung lại vọng ra tiếng gào thét như sói tru của Diệp Thành.
Bang! Keng! Ầm!