Chương 514: Diệp Thành sửng sốt
Bùm!
Động tác của Diệp Thành vẫn chậm hơn, uy lực một chưởng vừa rồi của Nam Minh Ngọc Thu đã khiến toàn bộ thông đạo không gian sụp đổ.
Ngay lập tức, Diệp Thành bị cuốn vào khe hở không gian.
Khi hắn chật vật thoát ra được thì toàn thân đã đầm đìa máu tươi.
Còn Nam Minh Ngọc Thu thì hung hãn hơn, cơ thể cô ta mạnh mẽ, mặc dù cũng bị ngã ra ngoài nhưng đỡ hơn Diệp Thành rất nhiều.
“Không phải ta, không phải ta, đừng đuổi theo ta”, tiếng gào thét của Nam Minh Ngọc Thu vang lên không dứt, cô ta lảo đảo trong khoảng không, điên cuồng vung tay đánh vào xung quanh, toàn bộ hư không đều bị phá vỡ.
“Chắc chắn kiếp trước lão tử đã nợ cô”, Diệp Thành thầm mắng rồi giẫm lên phi kiếm đuổi theo.
Nhưng vận may của Diệp Thành không tốt lắm, vừa mới đuổi theo đã lại bị Nam Minh Ngọc Thu đánh cho một chưởng.
Phụt!
Diệp Thành bay ra ngoài ngay lập tức, cả người suýt thì nổ tung.
“Bà điên này, điên rồi mà thực lực cũng không giảm chút nào thế!”, Diệp Thành khổ sở bò dậy, tiếp tục đuổi theo.
“Không phải ta, không phải ta lấy, ta không nhìn thấy gì cả”, tiếng kêu gào của Nam Minh Ngọc Thu vang vọng khắp đất trời, cô ta đã bay vào trong một rặng núi, điên cuồng vung cánh tay.
Ầm! Bùm! Đoàng!
Những gì Diệp Thành có thể thấy chỉ là từng ngọn núi trong rặng núi sụp xuống, Nam Minh Ngọc Thu đi qua nơi nào thì nơi đó đều bị san bằng.
A!
Lại là tiếng hét của Nam Minh Ngọc Thu, cô ta thực sự điên loạn, điên cuồng bay về phía Bắc như đang chạy trốn, như thể đã nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm.
Chết tiệt!
Diệp Thành lập tức đuổi theo.
Chỉ là hắn vừa đuổi theo chưa được mấy trăm trượng, Nam Minh Ngọc Thu ở phía trước đã chuyển hướng thật nhanh, xoay người muốn bay về phía Nam, hơn nữa tốc độ cực nhanh, tựa như một đạo thần mang.
“Mẹ nó, cô đúng là không theo lẽ thường mà”, Diệp Thành bị va vào, cả người lại bay ra ngoài.
A!
Nam Minh Ngọc Thu vẫn đang gào thét sợ hãi.
Hơn nữa đúng như Diệp Thành nói, cô ta không hề theo lẽ thường, bay về phía Nam khoảng hơn chục dặm lại cấp tốc chuyển hướng, bay về phía Tây, bay vài chục dặm ở phía Tây rồi lại bay về phía Đông.
Diệp Thành ở phía sau như phát điên, Nam Minh Ngọc Thu chạy điên cuồng, còn hắn thì điên cuồng đuổi theo.
Vì vậy màn đêm tĩnh lặng bởi vì hai người họ mà trở nên không thể yên tĩnh.
“Sao cô lợi hại thế? Chạy gì mà nhanh vậy!”, khí huyết toàn thân Diệp Thành bốc lên tựa như ngọn lửa rực cháy, tốc độ cũng đã đạt tới cực hạn, giống như một đạo Thần hồng.
Tuy nhiên Nam Minh Ngọc Thu ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn nữa còn đang ở trong trạng thái điên cuồng, dù hắn chạy hết tốc lực cũng bị cô ta bỏ lại phía sau.
“Ta không tin”, Diệp Thành thầm chửi, hắn không dừng lại chút nào, bởi vì hắn đã hạ quyết tâm phải đuổi kịp được cô.
Không phải cô chạy nhanh lắm sao? Thế nào cũng có lúc linh lực cạn kiệt phải không? Lão tử được chín phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên, lão tử còn có chín phân thân liên tục truyền cho sức mạnh của tinh tú, lão tử không tin không đuổi kịp cô.
Diệp Thành đã quyết định như vậy, hơn nữa hắn còn định tới khi đuổi kịp Nam Minh Ngọc Thu sẽ phong ấn cô ta ngay tại chỗ.
Cứ như vậy, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, ba canh giờ trôi qua… Một ngày, hai ngày, ba ngày…
“Đừng lãng phí sức lực nữa, ngươi không đuổi kịp cô ta đâu”, Thái Hư Cổ Long vừa ngủ dậy, thấy Diệp Thành vẫn đang đuổi theo, ngáp một tiếng rồi bảo: “Cô ta không phải ở trạng thái cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường”.
“Lão tử không tin”, mặt Diệp Thành đen như than.
Có lẽ Diệp Thành cũng không biết, hắn dốc hết sức đuổi theo như vậy đã được chín ngày chín đêm và đã đuổi theo được mấy chục nghìn dặm.
Vào ngày thứ mười, Nam Minh Ngọc Thu lại đổi hướng.
Diệp Thành vốn đã đoán trước được nên nhanh chóng đổi hướng, trong chốc lát khoảng cách giữa hắn và Nam Minh Ngọc Thu đã được kéo gần một đoạn dài.
“Không đúng”, khi đã đến gần Nam Minh Ngọc Thu hơn, Diệp Thành đột nhiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khoảng không cách cô ta ba trượng ở phía sau: “Thật sự có thứ gì đó đang đuổi theo cô ấy”.
“Chẳng trách cô ấy lại chạy”, mắt trái của Diệp Thành gần như đã híp thành một đường, tuy khoảng cách rất xa nhưng hắn vẫn loáng thoáng nhìn ra được đó là thứ gì.
Đó là một bàn tay, bàn tay đẫm máu như ẩn như hiện, lúc có lúc không, năm ngón tay xoè ra hướng về phía Nam Minh Ngọc Thu như muốn bắt lấy rồi đưa cô ta đến một nơi đáng sợ.
Có vài lần Diệp Thành thấy bàn tay đó đã sắp bắt được Nam Minh Ngọc Thu, nhưng cô ta đều tránh được.
“Đó là tay của ai?”, Diệp Thành cau chặt lông mày, hắn đốt cháy tinh huyết cưỡng ép khiến tốc độ tăng thêm một bậc.
“Không phải ta, không phải ta lấy, ta không nhìn thấy gì cả”, đột nhiên bên tai Diệp Thành vang lên những lời Nam Minh Ngọc Thu nói nhiều nhất từ khi bị điên sau khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.
“Chẳng lẽ bị đuổi theo từ Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành tự lẩm bẩm.
“Chẳng trách cô ấy lại luôn nhìn về một hướng với vẻ mặt kinh hoàng, mặc dù mình không nhìn thấy nhưng hình như cô ấy có thể nhìn thấy”.
“Tại sao bàn tay đó lại bắt cô ấy? Vì Nam Minh Ngọc Thu đã lấy trộm thứ gì hay là đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, động phải thứ không nên động? Vì vậy thứ đáng sợ trong Thập Vạn Đại Sơn mới muốn bắt cô ấy về?”
Sự nghi ngờ trong lòng khiến Diệp Thành lại tăng tốc lần nữa, thông qua Tiên Luân Nhãn hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay đẫm máu ấy.
“Dù là cái gì thì cũng phải tiêu diệt”, Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng. Những chuyện này quá kỳ quái khiến hắn sởn gai ốc, ngay cả Nam Minh Ngọc Thu cũng sợ hãi phát điên làm cho hắn rất bất an.
Đột nhiên, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn đang nhanh chóng ngưng tụ, cấm thuật Tiên Luân cũng đã sẵn sàng, chỉ chờ đến gần là hắn sẽ không chút do dự sử dụng Thiên Chiếu.
“Chờ đã”, đúng lúc này, giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.
“Ngươi đang muốn ngăn cản ta sử dụng Thiên Chiếu sao?”, Diệp Thành vừa nhìn chằm chằm bàn tay đó vừa hỏi.
“Không”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt đáp, nó cũng nheo mắt nhìn chín phân thân của Diệp Thành, dường như có thể thông qua mối liên hệ giữa chúng với bản thể để nhìn thấy cảnh tượng bên này, cuối cùng ánh mắt nó dừng trên Nam Minh Ngọc Thu.
“Tiểu tử, ngươi có chắc người đó là Nam Minh Ngọc Thu không?”, đột nhiên, câu hỏi này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành thảng thốt.
“Cô ấy nói mình là con gái Huyền Hoàng, chắc không phải lừa ta đâu!”
“Ta không nói điều này”, lời của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa: “Ta đang nói, Nam Minh Ngọc Thu đi vào Thập Vạn Đại Sơn với ngươi và Nam Minh Ngọc Thu ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn với ngươi có cùng là một người không?”
“Làm sao có thể không phải một người?”, Diệp Thành kinh ngạc đáp: “Chẳng lẽ ta còn có thể nhận nhầm?”
“Không thể nào, rõ ràng cô ấy là…”
“Cô ta không có mệnh hồn”, Thái Hư Cổ Long lại nói ra một từ vựng vô cùng xa lạ với Diệp Thành.
“Mệnh hồn là gì?”
“Mỗi người khi sinh ra, dù là tu sĩ hay người phàm, ngoài ba hồn bảy phách còn có mệnh hồn. Mệnh hồn sẽ theo ngươi suốt đời, nó tương ứng với mệnh tinh của hư vô, có mệnh hồn là người sống, không có mệnh hồn là người chết”.