Tiên Võ Đế Vương

Chương 501



Chương 501: Nữ cải trang nam

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã đập cửa từ bên ngoài. 

Hôm nay là ngày Đại hội đấu thạch tiếp diễn, hai người muốn kéo Diệp Thành đến chơi tiếp, biết đâu đợt đá lần trước đã được đổi thành đá mới? 

Cuối cùng cửa cũng mở, Diệp Thành bước ra. 

Hế? 

Hửm? 

Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân một giây trước mặt còn tối sầm, giây sau đã đồng loạt ngạc nhiên thốt lên, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới một lượt: “Hôm qua ta nhớ ngươi còn ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất, sao hôm nay đã thành tầng thứ năm rồi?” 

“Nào nào, tiểu gia kể cho hai người nghe một chuyện”, Diệp Thành khoác tay lên vai Ngô Tam Pháo và vai Thái Ất Chân Nhân, vừa đi vừa nói với vẻ thâm sâu: “Hôm qua ta nằm mơ, ta mơ thấy hai con chó điên, chúng nó cứ thế lao vào cắn ta, mà ta đâu có làm gì đâu, vì thế ta cắm đầu chạy, chạy và chạy…” 

Diệp Thành miêu tả rất sinh động, nhưng hắn lại không thấy mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã tối xầm cả lại. 

Ruỳnh! Loảng xoảng! Ầm! 

Ngay sau đó, những âm thanh như thế này vang lên, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mỗi người cầm một con dao làm bếp đuổi theo Diệp Thành. 

“Thấy chưa, ta nói rồi mà! Giấc mơ thành hiện thực rồi, hai con chó điên”, Diệp Thành chạy đằng trước còn không quên quay đầu lại chửi vài câu. 

Không biết đến lúc nào ba người mới mặt mũi bầm dập tới trước một căn lầu gác. 

Vì chuyện ba ngày trước nên thành cổ Thiên Long đã đổi địa điểm tổ chức Đại hội đấu thạch tới đây, nếu vẫn dùng thế giới nhỏ trong không gian lúc trước sợ rằng sẽ dễ nhớ lại sự việc lần đó. 

Ba người vẫn chọn vị trí đó, xếp hàng chờ đại hội đấu thạch bắt đầu. 

Chẳng mấy chốc, từng người nối đuôi nhau đi vào, người mặc áo bào đen, người đeo mặt nạ, người dùng bí pháp che giấu khuôn mặt, nhưng trong mắt Diệp Thành những thứ này đều là vô ích. 

Nhưng thực sự có những người không sợ trời, không sợ đất, không cần áo bào đen hay mặt nạ, cứ thế ngông nghênh đi vào như Ngưu Thập Tam mặt đen như than và Man Sơn cường tráng, khổng lồ. 

Không lâu sau Bích Du cũng tới, cô ấy vẫn chọn vị trí bên cạnh Diệp Thành, hơn nữa còn không quên nhìn lén hắn. 

“Sau Đại hội đấu thạch, đừng quên chuyện đó”, Diệp Thành không nhìn Bích Du mà truyền âm cho Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân. 

“Không quên được”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mỉm cười, nhìn ba người phía Ngô Trường Thanh ở đối diện: “Cứ như ngươi nói, bọn họ đã tới thì không cần về nữa”. 

“Ta nói lời giữ lời, ta không cần bảo bối của chúng, ta chỉ cần chúng chết”. 

“Đó là điều đương nhiên, chúng ta… Ấy ấy? Chuyện gì thế này…”, hai người còn chưa nói xong đã cảm thấy người mình văng ra khỏi ghế. 

Sau đó hai người bị bay ra ngoài, hơn nữa còn bay đi rất xa, vạch ra đường vòng cung tuyệt đẹp trên không. 

Ánh mắt Diệp Thành đảo qua đảo lại theo vòng cung đó. 

Rầm! 

Rầm! 

Hai âm thanh lần lượt vang lên, Diệp Thành không khỏi nhìn sang người bên cạnh, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo chẳng phải bị chính người vừa tới ném ra ngoài sao? 

Khi nhìn rõ người vừa ngồi xuống bên cạnh mình là ai, Diệp Thành sửng sốt, cô ta không phải là Nam Minh Ngọc Thu sao? 

Cách ăn mặc của Nam Minh Ngọc Thu hôm nay rất kỳ lạ, tóc dài được buộc lên, nữ cải trang nam, trong tay cầm một chiếc quạt gấp tựa như công tử nho nhã, cực kỳ đẹp trai. 

“Xin hỏi, ta có thể ngồi đây không?”, khi Diệp Thành nhìn sang thì Nam Minh Ngọc Thu cũng nghiêng đầu lại, mỉm cười ngọt ngào. 

“Không phải cô đã ngồi rồi sao?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, không ngờ Nam Minh Ngọc Thu còn có thể xuất hiện trong bộ dạng thế này, hai người bạn tốt của hắn bị cô lần lượt ném ra ngoài. 

Hì hì! 

Vẻ mặt này của Diệp Thành khiến Nam Minh Ngọc Thu rất vui. 

“Cô tới đây làm gì? Không phải cũng tới để mua đá đó chứ?”, Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu bằng khuôn mặt chẳng mấy dễ chịu. 

“Sao, không được à?” 

“Vậy cô mua đi! Ta đi trước”, Diệp Thành nói xong thì nhanh chóng đứng lên. 

Mẹ nó, cô ngồi ngay bên cạnh lão tử, lão tử còn dám dùng Tiên Luân Nhãn để xem đá sao? Còn dám mua bảo bối của thành cổ Thiên Long trước mặt cô sao? Lão tử thấy cô không phải tới để mua đá mà để theo dõi lão tử thì có! 

Chỉ là ngay sau đó hắn lại bị Nam Minh Ngọc Thu kéo về vị trí ban đầu. 

“Ta đáng sợ vậy sao?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa nhẹ nhàng phẩy quạt, vừa cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành. 

“Là cô tự nói đó!” 

“Được rồi, nói chuyện chính”, Nam Minh Ngọc Thu nói xong, ngồi sát về phía Diệp Thành: “Sau Đại hội đấu thạch, có thể giúp ta thêm một việc nữa không?” 

“Việc gì?” 

“Đến Thập Vạn Đại Sơn cùng ta”. 

“Ta đi vệ sinh”, Diệp Thành nói xong lại vội vàng đứng lên, nhưng còn chưa cất bước đã bị Nam Minh Ngọc Thu kéo quay lại. 

“Cô buông tha cho ta đi mà!”, Diệp Thành khóc lóc cầu xin: “Ta mới ở cảnh giới Linh Hư thôi, ta còn trẻ, còn chưa có vợ, ta vẫn còn rất nhiều lý tưởng…” 

“Người đó nói rồi, Tiên Luân Nhãn của ngươi có thể mở đường cho ta”, cuối cùng Nam Minh Ngọc Thu cũng nói ra bí mật này. 

“Người đó?”, Diệp Thành đột nhiên cau mày, thử dò hỏi: “Người đó mà cô nói là…” 

“Người trong đá”. 

“Bên trong thật sự có vật sống?”, Diệp Thành sửng sốt, cũng bất giác lại gần Nam Minh Ngọc Thu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc đó là gì?” 

“Người, là người thật”, Nam Minh Ngọc Thu không giấu giếm: “Sau khi ngươi đi, người đó chủ động liên lạc với ta, nói rằng trận hỗn chiến năm xưa ông ta không chết hoàn toàn, để lại một giọt máu tươi, sau nhiều năm tháng sẽ trở thành người. Chính ông ta đã nói, Tiên Luân Nhãn của ngươi có thể mở đường cho ta”. 

“Vậy là cô liền tin?” 

“Tin”. 

“Cô đồng ý với ông ta điều kiện gì?”, Diệp Thành rất thông minh, lập tức tìm ra vấn đề chính, vô duyên vô cớ giúp đỡ Nam Minh Ngọc Thu, ai tin? 

Mặc dù không ngờ Diệp Thành sẽ đoán được giữa mình và người đó có giao dịch, nhưng Nam Minh Ngọc Thu vẫn truyền âm cho Diệp Thành: “Điều kiện của ông ta là muốn ta đưa ông ta đến hố thần”. 

“Hố thần?”, Diệp Thành lại nhíu mày: “Hố thần, một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?” 

“Chính là nơi đó”. 

“Đó là cấm địa, đi vào chỉ có chết chứ không sống được”. 

“Ai nói đi vào chỉ có chết chứ không sống được?”, Nam Minh Ngọc Thu nở nụ cười thần bí: “Ta từng vào đó một lần, cứ mười năm vào ngày Huyền Dương, cửa hố thần sẽ rộng mở. Ngày đó giống như trời cao thương xót chúng sinh, sẽ không có sức mạnh bí ẩn giết chết những người vô tội”. 

“Thật không vậy?”, Diệp Thành không tin. 

“Đương nhiên là thật”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười: “Ngày đó tất cả tu sĩ đều có thể vào, nhưng chỉ những người ở dưới cảnh giới Không Minh thôi, những người ở cảnh giới Không Minh hoặc trên cảnh giới Không Minh mà vào sẽ hồn tiêu phách tán ngay tại chỗ, vậy nên ông ta không thể ra khỏi hòn đá đó”. 

“Trong hố thần có bảo bối không?”, Diệp Thành tò mò hỏi. 

“Ta không biết”. 

“Vậy cô có biết giao dịch với người như ông ta sẽ rất nguy hiểm không?”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý: “Cô phải suy nghĩ thật kỹ chuyện này, nếu ngày nào đó ông ta thoát ra được thì cả Đại Sở sẽ gặp hoạ”. 

“Ta không nghĩ được nhiều thế”, Nam Minh Ngọc Thu hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thành đầy hy vọng: “Xin ngươi hãy giúp ta, yên tâm đi, ta có pháp khí cảnh giới Thiên, lại thêm Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi, chắc chắn có thể bảo vệ được ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ bí pháp bất truyền”. 

“Để ta suy nghĩ đã”, Diệp Thành chìm vào trầm tư.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv