Hoàng cung Bạch Quốc.
Tần Dịch đứng ngoài cửa Đông cung của Dạ Linh, yên tĩnh mà nhìn mưa.
Trình Trình không hỏi hắn bí mật khống chế tử khí, pháp quyết lừa gạt mà hắn chuẩn bị cũng không dùng tới. Một đường trầm mặc trở về hoàng cung, Trình Trình lập tức triển khai tàn sát điên cuồng đối với một hệ Sài tướng, theo hoàng cung lan tràn đến toàn bộ Bạch Quốc, huyết sắc khắp nơi.
Trận này không biết đến tột cùng giết bao nhiêu yêu, phố xá Bạch Quốc đều bị thi cốt lấp đầy, máu tươi hợp dòng thành suối, kéo dài, từ không trung nhìn xuống như dệt ra một dòng sông máu.
Tần Dịch cũng không biết Trình Trình giết chóc điên cuồng có liên lụy đến người vô tội chết hay không, đây dường như không quan trọng đối với Trình Trình, loại ngoan lệ dứt khoát thà giết lầm một nghìn cũng không thể buông tha một ai này là tàn khốc chân chính của vương trong yêu.
Ngay cả thi cốt Côn Bằng đều giống như bị chấn động, bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa to, cũng không biết vì trận giết chóc này rơi nước mắt, hay lạnh lùng rửa sạch máu trong Yêu Thành.
Tần Dịch và Dạ Linh không tham dự, chẳng qua trở lại Đông cung yên tĩnh mà đợi.
Đợi nàng làm xong đại sự của nàng, có thể thực hiện hứa hẹn luyện đan.
- Anh anh anh!
- Anh là âm thanh nữ tính có khả năng phát ra trong thời điểm nào đó, bình thường chỉ gọi một tiếng, liên tục phát ra ba tiếng là kẻ ngốc.
- Anh anh anh. Ta thích, mắc mớ gì tới ngươi.
- Ta phản bác cũng vì ta thích, lại mắc mớ gì tới ngươi?
Tiểu bóng da giận sôi, cùng xà tinh trước mắt đánh thành một đoàn.
Dạ Linh nằm sấp ở một bên, tay chống cằm xem bọn hắn đánh nhau, cười vô cùng không có tim không có phổi.
- Anh anh cố gắng lên!
Bởi vì thiếu chanh, thân vệ Đông cung tiếc nuối mà bốn thiếu một, chỉ còn lại Tam Đại Thiên Vương. Hai con đang đánh nhau, thừa một con Sa Điêu không có việc gì, mộng bức mà đứng bên cạnh Tần Dịch, Tần Dịch nhìn mưa, hắn cũng nhìn mưa.
Yêu Thành không có tuyết, mùa đông mưa to rét lạnh, cả tòa hoàng cung lâm vào một loại khí tức mông lung, nhìn rất không chân thực.
Xa xa có tiểu cung nữ bung dù đi ngang, thướt tha trong mưa bụi. Tần Dịch nhìn một hồi, đột nhiên hỏi.
- Cung nữ đều là hồ ly sao?
Sa Điêu mơ hồ nói.
- Đúng vậy, tất cả hồ ly bổn quốc đều là trực thuộc đại vương, đây là thường thức, một Sa Điêu như ta cũng biết.
Tần Dịch không nói, trong lòng hiện lên cảnh lúc trước ở tiệm thuốc, vẻ kinh ngạc trong mắt chưởng quầy khi trông thấy tiểu hồ ly. Nói đảm bảo có thể đảm bảo, ngay cả tên họ đều không cần hỏi, đó là bởi vì hắn biết rõ hồ ly là trực thuộc vương, địa vị phi phàm.
Đình đài trong ngõ nhỏ, nữ tử câm xinh đẹp ôn nhu như đi ra từ trong bức họa mưa bụi Giang Nam cùng bóng dáng Thừa Hoàng yêu mị uy nghiêm trong cung dần dần hợp làm một thể, lại hóa thành Yêu Vương cái thế, giờ phút này đang sát phạt tàn khốc bên ngoài, phá địa mạch hai nước, bình nội gian, đùa bỡn toàn bộ Yêu Thành trong lòng bàn tay.
Sa Điêu lại nói.
- Những loại yêu như chúng ta không thể ở trong cung, đại vương rất sủng thiếu chủ...
Thiếu chủ... Tần Dịch thản nhiên nói.
- Chỉ sợ rất nhanh không còn ở đây nữa.
Sa Điêu không biết Tần Dịch nói ý ở ngoài lời, chỉ nghĩ không thể thường xuyên ở trong cung, cười nói.
- Ở bên ngoài càng tự tại, ở trong cung luôn cảm thấy đáy lòng lo sợ. Thiếu chủ rất tốt, đi theo nàng thoải mái.
Tần Dịch nở nụ cười.
- Sa Điêu huynh đệ thật tinh mắt.
Sa Điêu ngạc nhiên.
- Tại sao lại gọi ta là huynh đệ, ngươi cũng là Sa Điêu?
Tần Dịch im lặng nhìn mưa tí tách, thấp giọng nói.
- Ừm, ta là…
Biên cảnh Bạch Quốc.
Ưng Lệ nhìn Trình Trình đứng yên không nói, có chút khó hiểu.
- Đại vương, nếu như Quắc Hiêu nhị vương đều gãy chi chạy trônd, lúc này là cơ hội phản công tốt nhất, thật sự không thừa thế xông lên tiêu diệt?
Trình Trình trầm mặc một lát, lắc đầu.
- Bổn vương tàn sát hai nước, chẳng qua đánh lén mà thôi. Một khi bọn hắn có vương tọa trấn, sân nhà đương nhiên có cường trận khác phòng hộ, vội vàng đánh chiếm chắc chắn thương vong vô cùng nghiêm trọng. Hôm nay quyền chủ động đều ở trong tay ta, không bằng trước tiên dung hội lực lượng của tam mạch, địch yếu đi, ta mạnh lên, không quá mấy năm thì có thể không chiến mà thắng.
Ưng Lệ khuyên nhủ.
- Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, xuất hiện biến cố. Nếu có thể triệt để càn quét hậu họa, thêm chút thương vong cũng đáng được. Hạ thần nguyện làm tiên phong, dò đường cho người.
- Không cần, Ưng soái chủ trì tốt bổn quốc khắc phục hậu quả là được.
Trình Trình quay người mà đi.
- Tạm thời để cho bọn hắn sống thêm vài năm.
- Đại vương...
Ưng Lệ hô một tiếng, lại có chút do dự, rốt cuộc vẫn cắn răng nói.
- Đại vương chỉ vì trở về luyện đan cho nhân loại kia mà thôi... Thế nhưng đại vương, đan kia… Người không thể luyện!
Trình Trình bay vút lên cao, nháy mắt đi xa.
- Bổn vương tự có chủ trương.
Đêm dài vắng người, Đông cung đèn chưa tắt.
Đám thân vệ đã biến mất, Tần Dịch vẫn ở trước cửa sổ, nhìn phương hướng tẩm cung Thừa Hoàng trong màn mưa.
Các cung nữ nói nàng đã trở về, nhưng không có xuất hiện, không biết có phải đang luyện đan hay không.
Dạ Linh một mực đứng với hắn, thẳng đến khi trời sáng.
Lại một ngày trôi qua.
Ngoài cung, không biết huyết sắc đã được rửa sạch chưa, ngày hôm qua, sinh tử phảng phất như một giấc mộng, các cung nữ cười toe toét đi dưới màn mưa hoàng cung, giống như cái gì cũng không có xảy ra.
Tần Dịch một mực đang nghĩ, nếu như Thừa Hoàng nuốt lời, không cho đan dược, hoặc đan dược không tồn tại, vậy sẽ thế nào?
Dạ Linh hiển nhiên biết rõ hắn đang sầu lo cái gì, thấp giọng an ủi.
- Ca ca cũng đừng quá lo lắng, sư phụ nói sẽ cho ngươi đan dược, sẽ không gạt người đâu...
- Ngươi vẫn gọi nàng là sư phụ, ta lại không biết nên xưng hô nàng như thế nào.
Tần Dịch lạnh lùng nói.
- Đây là một vị Yêu Vương, không phải dân nữ Trình Trình.
Dạ Linh rủ đầu xuống không nói lời nào, thật ra sâu trong nội tâm của nàng cảm thấy, sư phụ mặc dù có chút lừa người, cũng không quá mức, có thể tha thứ...
Đây là một con rắn ngu xuẩn rất dễ dàng thỏa mãn, lúc nhìn thấy thân ảnh sư phụ ngăn ở trước mặt Yêu Vương, nàng cũng đã tha thứ cho sư phụ rồi.
Nhưng Tần Dịch không có dễ dàng tiêu tan.
Tận tâm tận lực hoàn thành một phần ủy thác, đau khổ kiên trì tới một giây sau cùng đều không buông tha, hai huynh muội thiếu chút nữa mất mạng. Cuối cùng biết rõ đây chỉ là một hồi âm mưu, mình chẳng qua là mồi nhử trong âm mưu, loại cảm giác giống như đớp phân này cũng không phải nàng cuối cùng cứu viện có thể xóa đi đấy.
Nhớ lại lúc trước cứu Trình Trình, cùng với đến Yêu Thành còn muốn quan tâm nàng sống như thế nào, lúc này nghĩ đến cảm giác mình như một tên ngốc.
Nếu không phải vì lấy được đan dược ước định, đã sớm phất tay áo bỏ đi.
- Dạ Linh... Ta nhớ Thanh Quân rồi.
Tần Dịch thấp giọng nói.
- Bất luận Thừa Hoàng có thực hiện lời hứa hay không, ta cũng phải trở về.
Dạ Linh sụt sịt cái mũi, không có tiếp lời.
- Tâm tư Thừa Hoàng khó lường, chưa chắc có tình sư đồ gì đối với ngươi, ta lo lắng ngươi ở lại chỗ này sớm muộn gì cũng bị nàng hố chết, vẫn nên cùng ta trở về thôi.
- Ta không muốn trở về...
Dạ Linh ngập ngừng nói.
- Yêu Thành... Càng thích hợp với ta. Anh Anh bọn chúng rất đáng yêu, sư phụ cũng không, không xấu như vậy...
Tần Dịch quay người căm tức nhìn nàng.
- Ngươi thật sự không biết hôm nay ngươi rất có khả năng sẽ chết!
"Ô..."
Dạ Linh ôm đầu ngồi xổm xuống, cực kỳ xoắn xuýt.
Nàng thật sự không muốn quay về thế giới loài người, thế giới loài người ngoại trừ có Tần Dịch ra, không có bất kỳ đồ vật gì làm cho nàng lưu luyến.
Trong lòng nàng thậm chí muốn để cho ca ca ở lại chỗ này, nhưng hiển nhiên không dám nói, nếu không sẽ bị ca ca mắng chết.
- Con rắn ngu xuẩn.
Tần Dịch hiểu tâm tư của nàng, thở dài, không có nói thêm gì, chẳng qua lấy giấy bút, viết một pháp quyết.
- Đây là phương pháp khống chế Tử Diệt chi khí trong hoang mạc Thánh Thương, mang đi không được, chỉ có thể dùng ở chỗ đó. Nếu như gặp phải nguy hiểm, vậy có thể dùng làm đòn sát thủ cuối cùng của ngươi.
Dạ Linh mũi sụt sịt đứng dậy, cẩn thận xem pháp quyết, lập tức thiêu hủy.
Nhìn pháp quyết bị thiêu hủy, Tần Dịch mới nói.
- Nếu như ngươi không theo ta đi, vậy chỉ có thể hy vọng sư phụ ngươi hố ngươi đừng quá hung tàn. Một ngày nào đó ta sẽ trở lại, nếu như nàng khi dễ ngươi...
- Liền cưỡi Thừa Hoàng kia?
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh kiều mị của Trình Trình.
Tần Dịch ngừng nói, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Trong mưa bụi mông lung, Trình Trình mang áo trắng đi chân trần, yên tĩnh mà đứng nơi đó. Xuyên qua màn mưa nhìn lại, con mắt của nàng phảng phất như sương mù, sâu kín mà cất giấu vạn chữ ngàn từ, nhưng ngay cả một câu cũng đọc không rõ.