Tiểu Vận chân đạp pháp khí phập phềnh giữa không trung, trong tay cầm huyết roi, thần sắc hung ác nhìn nàng.
Hòa Thuận ngẩng đầu mỉm cười hỏi:
"Không biết sư tỷ tìm ta có chuyện gì?"
"Không phải chuyện to tát, ta chỉ muốn mượn sư muội một thứ." Tiểu Vận lạnh lùng nói.
Hòa Thuận nghiêng đầu cười, không rõ ràng hỏi: "Không biết sư tỷ muốn mượn cái gì, sư tỷ cũng biết dược đồng nam của chúng ta không nhiều, cho nên cũng không biết sư tỷ thích gì?"
Tiểu Vận hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn mượn mạng của ngươi."
"Mạng của ta?" Hoà Thuận không hề tỏ ra sợ hãi như Tiểu Vận tưởng tượng mà vẫn đứng đó mỉm cười, như thể thứ nàng muốn không phải là mạng sống của nàng.
Hoà Thuận cúi đầu nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cười nói: "Tỷ tỷ, ta không nhớ chúng ta có mối hận thù sâu sắc như vậy. Nếu là vì chuyện xảy ra trên đài ngắm mấy ngày trước, thì ta thật sự không cố ý. Tại sao sư tỷ lại ghét ta đến mức muốn giết ta?"
"Hừ." Tiểu Vận vung huyết roi, trong nháy mắt tạo thành một vết hằn sâu dưới chân Hòa Thuận.
"Không vì cái gì khác, thái độ của ngươi làm ta khó chịu."
Hoà Thuận tỏ ra rất ngạc nhiên, "Sư tỷ, ngươi lòng dạ hẹp hòi như vậy, sao có thể gả cho vị sư huynh của Kiếm phái kia. Mấy ngày nay trong môn truyền ra tin đồn hai đệ tử chân truyền của Chu trưởng lão muốn cưới hai vị sư huynh Kiếm phái, mà Chu trưởng lão chỉ có hai nữ đệ tử, trong đó một người chính là sư tỷ rồi. Mà nghe nói Tiên Giới cũng giống Phàm Giới, ngộ nhỡ ngươi gả đi rồi vị sư huynh kia muốn lấy thêm một vài cái lô đỉnh, vậy phải làm sao?"
"Phi! Bọn lô đỉnh đó làm sao sánh được với ta."
Nhắc tới chuyện này Tiểu Vận lại thấy tức, ngày hôm đó Hạng Vũ rời đi, mấy ngày hôm sau đều tránh mặt nàng.
Ngay cả khi gặp nhau, hắn cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc, làm nàng chả khác nào mặt nóng dán vào mông lạnh.
Chưa hết, nàng còn nghe nói hai sư huynh đệ họ đã có vài ả tiểu sư muội song tu trong Kiếm phái.
Riêng Hạng Huyên có đến ba cô nàng, đừng nói tới cưới gả mà mấy ả kia còn đang sống chung động phủ với nhau, quả thực là cái gai trong mắt Tiểu Vận.
Hơn nữa, trong ba nữ nhân này có một người là sư muội được Hạng Huyên vô cùng yêu quý, tu vi của nàng ta không hề yếu, tự nguyện giúp Hạng Huyên song tu. Nếu không phải cùng Tiên Linh Môn có giao dịch, hắn đã sớm lấy nàng ta từ lâu rồi.
Vì mấy chuyện này mà nàng đem tất cả đổ lên người Hoà Thuận, không giết Hòa Thuận thì không thể chịu được.
Lập tức, nàng lật tay lại, lắc lắc huyết roi, đột nhiên toàn bộ thân roi bốc lên màn sương máu dày đặc, chiều dài roi đột dần lớn lên, quấn quanh Tiểu Vận như một con con rắn dài.
"Đừng nói nhảm nữa, chịu chết đi." Tiểu Vận búng tay một cái, sương máu xông thẳng về phía Hoà Thuận như rắn chui ra từ hang.
Hoà Thuận thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn sương máu đang đập vào mặt, dưới chân nàng lóe lên một tia sáng, Giày Mây xuất hiện.
Hoà Thuận tránh được huyết roi, dễ dàng trượt sang bụi cây trên núi.
"Hả?" Tiểu Vận biến sắc, muôn phần không hiểu nhìn Hòa Thuận.
Huyết roi này là pháp khí hạ phẩm sư phụ ban cho nàng, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, đòn tấn công của nó rất nhanh và chính xác.
Không nói đến người trên mặt đất, ngay cả những tu sĩ bay trên trời cũng có thể khóa mục tiêu rồi truy đuổi không ngừng.
Nhưng hiện tại, thấy Hoà Thuận trượt đi một cách dễ dàng như vậy, Giày Mây kia lại chứa linh khí dày đặc. Chắc chắn là một kiện pháp bảo!
Thật kỳ lạ, sao một dược đồng nho nhỏ lại có được pháp bảo tốt như vậy, Tiểu Vận ngay lập tức nảy sinh ý định giết người để chiếm đoạt bảo vật.
Tuỳ tiện động tay, huyết roi như linh xà đánh tới hướng Hòa Thuận. Trong lúc nhất thời trên sườn núi, thực vật bay tán loạn, nham thạch văng khắp nơi, huyết roi gió cuốn mây tan, đem sườn núi thanh tú đẹp đẽ đánh thành tan tành.
Mà lúc huyết roi đánh xuống, Hoà Thuận cũng đồng thời tránh né, không bị thương.
"Đáng ghét, xem Vạn Xà Loạn Vũ của ta đây." Hòa Thuận giống như một con bọ chó, huyết roi đánh xuống thì chạy trốn tứ phía.
Xung quanh bị Tiểu Vận thì đánh vô cùng khó coi, mà Hòa Thuận lại bình yên vô sự, Tiểu Vận tức giận đến nổi trận lôi đình, ra sức rót linh lực vào huyết roi.
Huyết roi đột nhiên ngừng tấn công, bay lên cao, biến từ một sợi thành hơn chục sợi, chuyển hoá thành đầu rắn lộ ra răng nanh, lắc lư lên xuống trái phải trong không trung, nhìn vô cùng đáng sợ.
Thấy chiêu thức này lợi hại như vậy, Hoà Thuận nhanh chóng giơ tay lên, lập tức mặc áo giáp vào.
Vừa mặc áo giáp, hơn chục đầu rắn sương máu há to miệng lao xuống.
Không còn thời gian suy nghĩ, Hoà Thuận trượt về phía sau, ngay khi tránh được đòn tấn công đầu rắn từ phía trước, nàng đã bị một đòn tấn công lén của huyết roi đánh
từ phía sau.
Nàng bị đánh mạnh vào không trung, nhưng may mắn thay bộ giáp kịp thời mở ra lớp vỏ phòng thủ, Hoà Thuận chỉ cảm thấy giật mình, không bị thương nặng.
Tiểu Vận vốn nhìn thấy Hòa Thuận có Giày Mây, nghĩ nhờ nó mà tránh được Vạn Xà Loạn Vũ, chỉ cần đem nàng ta đánh tới không trung là có thể tấn công. Ai dè giữa đường Hoà Thuận đột ngột hiện ra thứ quỷ gì nhìn như hộ giáp.
Tiểu Vận trong lòng chỉ muốn phát cuồng.
Đây là chuyện gì, trên người nàng ta thậm chí có đến hai kiện pháp bảo, tuy nghi hoặc nhưng cũng đại hỉ.
Huyết roi trong tay vung ra nhanh hơn, hận ý trong mắt đã biến thành lòng tham, nàng điên cuồng tấn công với đôi mắt đỏ ngầu, quyết tâm lấy được mấy thứ tốt từ ả dược đồng này.
Thân ở trên không trung, Hòa Thuận bị huyết roi đánh không ngừng, theo bên này trừu đến bên kia, thời khắc không ngừng.
Tiên Khấp trong tay đã chuẩn bị tốt, hiện tại chỉ cần thời cơ. Có ma thú nội đan chống đỡ phòng ngự gắn vào, thoạt nhìn làm cho người ta hoa cả mắt, kỳ thực lực sát thương không lợi hại đến vậy.
Dùng Vạn Xà Loạn Vũ tiêu hao không ít linh lực, Tiểu Vận bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi, linh lực truyền vào cũng không còn nhiều như trước.
Sau đó nàng mới nhận ra một điều, người ở giai đoạn Luyện Khí rất khó điều khiển pháp bảo, đừng nói là 2 kiện. Một dược đồng như Hoà Thuận sao có thể điều khiển được tận hai cái, nàng không khỏi cẩn thận nhìn Hoà Thuận trên không trung.
"Nội đan ma thú!" Những hạt sáng trên Tiên Khấp kích thích nhãn cầu Tiểu Vận, nàng không khỏi phân tâm, tay dừng lại, linh lực đột nhiên đình chỉ.
Vạn Xà Loạn Vũ này thật sự ồn ào đến mức làm Hòa Thuận có chút lo lắng, lỡ như có tu sĩ khác nhìn thấy chạy tới thì sao?
Tuy rằng nhìn thoáng qua có thể thấy Tiểu Vận đang lén lút tìm phiền phức cho nàng, nhưng nếu người khác nhìn thấy những pháp bảo này, cho dù nàng có giả vờ đáng thương cũng sẽ bị giẫm chết.
Đúng lúc này, huyết roi đột nhiên dừng lại, Tiểu Vận kinh ngạc nhìn nàng.
Nhân cơ hội tốt, Hoà Thuận dang đôi cánh sau lưng, trong giây lát bay lên, tránh được đòn huyết roi trên không rồi lao tới trước mặt Tiểu Vận.
Nàng nhanh chóng giơ Tiên Khấp, một luồng sáng rực rỡ chiếu thẳng vào Tiểu Vận, người vừa mới bị nội đan ma thú làm cho choáng váng.
Bởi vì đối phó với dược đồng nho nhỏ nên Tiểu Vận không mở lá chắn phòng thủ, lúc này chỉ có huyết máu tự động chặn đòn tấn công.
Nhưng Huyết Roi thật sự là sương mù, không có chút tác dụng nào hết nên bị công kích của Tiên Khấp xuyên thủng.
Nhìn thấy chùm tia sáng không hiểu sao xuyên thủng phòng ngự của huyết roi, Tiểu Vận vội vàng không biết nên mở ra phòng thủ hay điều khiển roi chặn nó trước.
Ngay lúc nàng đang hoảng sợ, Tiên Khấp lập tức lao thẳng tới trước mặt, chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiên Khấp đâm xuyên ngực, ngã xuống với làn khói đen.
Sau đó Hoà Thuận lại nâng Tiên Khấp lên đánh ra một đạo lên không trung, nguyên thần đang muốn chạy trốn cũng bị nàng tiêu diệt triệt để.
Hòa Thuận là vì đánh nhanh thắng nhanh, cho nên trực tiếp dùng hết nửa viên ma thú nội đan. Tiểu Vận bị Tiên Khấp bắn trúng, trong nháy mắt liền tử trận tại chỗ, nguyên thần cũng bị Tiên Khấp đánh cho tan thành mây khói.
Thi thể của Tiểu Vận rơi xuống đường núi, Hoà Thuận bước tới lôi túi trữ vật của nàng ra. Ngoại trừ một ít linh thạch, hai ba kiện pháp bảo cùng một lượng nhỏ thuốc chữa bệnh, bên trong còn có ba cái Hoả Phù.
Nhìn thấy Hỏa Phù, Hoà Thuận trong lòng vui mừng không tả, đang lo lắng làm sao xử lý thi thể thì có sẵn Hoả Phù ở đây.
Nàng ném mọi thứ trong túi trữ vật vào hạt lưu trữ của mình, sau đó mới tiêm một tia linh lực vào lá bùa, ném về phía cơ thể Tiểu Vận. Một quả cầu lửa hiện lên rồi bốc cháy.
Một lúc sau, thi thể cùng túi trữ vật của Tiểu Vận bị đốt thành tro, một cơn gió thổi qua, tro cốt phân tán hơn nửa.
May mắn thay, Hoà Thuận vừa lăn lộn vừa né tránh, mặc dù một số cây linh thảo rơi ra ngoài nhưng phần lớn đều còn nguyên vẹn, chỉ có một ít cây bị dập nát, nhưng cũng không phải là cây quý giá nên không ảnh hưởng lớn.
Vừa nhặt hết cây linh thảo cho vào giỏ, nàng chợt cảm thấy có chút bất an nên đứng dậy nhìn xung quanh.
Cây cối xung quanh, cây vẫn là cây, đá vẫn là đá, không có gì khác thường cả.
Nhìn chằm chằm một lúc, Hoà Thuận đột nhiên hét lên: "Muốn nhìn bao lâu nữa? Bây giờ ngươi đi ra ngoài, trốn làm gì?"
Sau khi hét lên, khắp nơi vẫn im lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng kêu của vài con chim hoang bay ngang qua.
Hoà Thuận giơ tay, nghiêm nghị nói: "Đừng ép ta động thủ."
Cuối cùng từ phía sau bụi cây xa xa vang lên tiếng động, một người nam tử bước ra: "Ta đã sử dụng bế tắc thuật, tu vi của ngươi không cao, làm sao phát hiện?"
Hoà Thuận nhìn nam tử đang đến gần, mỉm cười lịch sự, "Ta đoán, ta chỉ cảm thấy hơi hoảng sợ nên hét lên vài câu. Nếu ngươi không chịu ra, ta cũng sẽ rời đi."