Edit: MNMC
Bên trong hộp là bảy thanh trường kiếm cao cấp rộng bằng hai ngón tay, được làm bằng bảy màu trắng, đỏ, vàng, lục, lam, tím, đen. Trên chuôi kiếm có hoa văn hoa sen, lộc vừng, thu cúc, trúc xanh, hoa chuông, hoa tử đằng và cành khô. Thân kiếm cũng được chạm khắc mờ nhạt phù hợp với các hoa văn thực vật sẫm màu. Bảy thanh kiếm thoạt nhìn rất tinh xảo và tao nhã.
Hòa Thuận chỉ vào trong hộp giới thiệu với hắn: "Thiếu môn chủ, bộ kiếm này tên là Bảy Sắc Giáng Trần. Là pháp bảo thượng phẩm ta hôm nay vừa mới luyện ra, vốn định giữ đến cuối tháng bán đấu giá nhưng không nghĩ nay gặp Thiếu môn chủ ở đây làm ta nghĩ đến, bộ pháp bảo này rất thích hợp với ngươi."
Phạm Tử Nam sờ hộp, ngẩng đầu giật mình hỏi: "Đây là do ngươi luyện?"
Hòa Thuận gật đầu cười. Phạm Tử Nam đem 7 cây phi kiếm lấy ra thử một chút, quả nhiên một bộ hoàn chỉnh mạnh hơn những thanh kiếm rải rác.
Thần thức tiêu hao so với trước thấp hơn nhưng có thể cảm giác được mỗi thanh kiếm trung cất giấu lực lượng không giống nhau. Hơn nữa cùng nhau hợp lại không bài xích chút nào.
"Quả nhiên là bộ kiếm tốt, thế nhưng ta không thể cứ như vậy thu của ngươi được." Phạm Tử Nam trong lòng phi thường muốn bộ kiếm này, thế nhưng nếu như nhận không thì không được, sau này nàng đưa ra yêu cầu gì lại khó mà cự tuyệt.
Hòa Thuận cười khanh khách trêu ghẹo nói: "Thiếu môn chủ không cần khách khí như thế, năm đó ngươi thế nhưng giúp ta rất nhiều mà. Ngươi không nên khách sáo, nhận lấy tâm ý này đi."
Phạm Tử Nam do dự một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, theo túi trữ vật lấy ra một khối ngọc giản. Hắn đem ngọc giản đưa cho Hòa Thuận, sau đó thành khẩn nói: "Cái này ta trong lúc vô ý lấy được, đối với tu sĩ một điểm tác dụng cũng không có, thế nhưng ta nghĩ cô nương khẳng định dùng được. Cái này không phải gì quý giá, coi như là cảm tạ cô nương tặng pháp bảo cho ta."
Hòa Thuận cầm ngọc giản nghi ngờ dùng Dẫn Linh Găng vừa nhìn, hoá ra là bốn phương thuốc dân gian. Nàng cười khổ một cái nói với Phạm Tử Nam: "Thiếu môn chủ, ta cũng không phải tu sĩ, thuốc này sợ rằng ta dùng không được."
"Ngươi hiểu lầm rồi, đây là phương thuốc cổ xưa nhưng lại là thứ có thể gia tăng tuổi thọ của phàm nhân, ta cũng đã từng thử luyện qua, đối với tu sĩ mà nói thì vô dụng nhưng đối với phàm nhân thì thật sự hữu hiệu. Nó có thể tăng tuổi thọ của phàm nhân lên đến 200 năm." Phạm Tử Nam sợ nàng không phân biệt tốt xấu, vội vàng giải thích.
"Hai trăm năm... Lẽ nào đây thuốc mà hoàng đế nhân gian tìm kiếm, tiên dược trường sinh bất lão sao?" Hoà Thuận cười cười, đem ngọc giản bỏ vào túi của mình, sau đó lại cảm ơn Phạm Tử Nam một phen.
Vốn cùng ở một phòng với các tu sĩ Kim Đan khác, nghe đến thuốc có thể tăng tuổi thọ liền lập tức sinh ra ý nghĩ giết người đoạt bảo. Thế nhưng nghe nói là chuyên cấp cho người phàm ăn, họ đành nhịn xuống, tuy trong lòng vẫn còn có chút hoài nghi thế nhưng nghĩ đến đối phương cũng là tu sĩ, còn dám ngay trước mặt mọi người lấy phương thuốc dân gian đưa cho người phàm này, xem ra cũng không phải dạng tu sĩ thường, mọi người liền buông xuống tâm tư.
Hòa Thuận trong lòng mắng Phạm Tử Nam một trận, suýt nữa bị thuốc cổ của hắn gọi tới họa sát thân, còn thiệt hại đồng ý với bà chủ kia dùng ba kiện thượng phẩm pháp bảo đổi lấy bộ Bảy Sắc Giáng Trần này.
Phạm Tử Nam đến là vui mừng đem Bảy Sắc Giáng Trần cất đi, chỉ chờ lúc trở về lập tức dùng thần thức luyện hoá nhận chủ. Mặc dù một lòng muốn trở về, nhưng không thể đi ngay, đành phải cùng Hòa Thuận trò chuyện một chút.
Trò chuyện qua lại mới biết, hoá ra nhiều phàm giới tu sĩ tới Phong Vô thành như vậy là vì di tích thành cổ Độn Lôn.
Năm đó trước khi đại chiến Tam Giới nổ ra, thành thị phồn hoa nhất của Ma Giới không phải Phong Vô thành, mà là Độn Lôn thành trên Biển Quỷ. Thế nhưng sau trận đại chiến đó toàn bộ thành thị Độn Lôn bị phá huỷ, chỉ còn lại cung điện dưới lòng đất do Thiền Hoàng xây dựng dưới đáy biển.
Vào mỗi hai trăm năm, pháp trận dịch chuyển đi tới Độn Lôn thành sẽ được mở ra. Không ai biết tại sao cung điện dưới lòng đất cứ sau hai trăm năm sẽ tự động mở ra một lần. Nhưng điều mọi người quan tâm không phải là điều này, mà là những thứ trong cung điện. Vào thời điểm đó, cung điện dưới lòng đất không chỉ là cung điện riêng của Hoàng Thiền, mà còn là một kho báu khổng lồ.
Hòa Thuận tò mò hỏi: "Nếu như vậy Hoàng Thiền thật sự keo kiệt, khó nói thật sự có bảo vật ở trong đó, mà các tu sĩ thật sự mò xuống lấy à?"
Phạm Tử Nam bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên là có, bản mạng pháp bảo của gia gia ta chính là tìm được bên trong. Nghe nói năm đó mọi người cùng đi, còn có tu sĩ chiếm được ma thú nội đan Hoá Thần Kỳ."
Hòa Thuận nghe xong tinh thần liền tỉnh táo, nội đan ma thú Hoá Thần Kỳ này có uy lực khẳng định vô cùng cường đại, không biết có thể đối phó với lão ma đầu Diệt Thế không.
Nàng vừa muốn mở miệng hỏi tình hình một chút, liền nghe đến cửa cầu thang có người nũng nịu kêu một tiếng: "Phạm ca ca."
Hòa Thuận rùng mình một cái, trên lưng nổi một tầng da gà. Sau đó liền nhìn thấy một nữ tử mặc la sa mềm mại đi tới, dựa bên người Phạm Tử Nam, dùng thanh âm ngọt phát ngấy gắt giọng: "Phạm ca ca, ta ở ngoài tửu lầu đợi ngươi nửa ngày, muốn cùng ngươi cùng lên đường. Ngươi lúc nào lặng lẽ chạy ra ngoài không nói ta một tiếng vậy."
Phạm Tử Nam biểu tình cứng ngắc ngồi ở đó, bất đắc dĩ mặc cho nữ tử ôm tay hắn làm nũng. Nữ tử đột nhiên phát hiện Hoà Thuận ngồi ở một bên, liền trừng phượng mắt nhìn nàng, rất không khách khí chất vấn: "Ngươi là ai, muốn làm gì Phạm ca ca của ta?"
Hòa Thuận vội vàng đứng dậy giải thích: "Ta là người làm thuê trong điếm, đang giới thiệu cho vị tu sĩ này về pháp bảo."
Nữ tử ở trên bàn nhìn lướt qua, trừ một chén trà thơm cùng một mâm hoa quả tươi, một nửa kiện pháp bảo cũng không có, liền rất không hiền lành nhìn Hòa Thuận.
Phạm Tử Nam thấy nàng lại muốn náo loạn, đành phải đứng dậy nói: "Pháp bảo ta đã mua thu về trong túi, ngươi không nên ở chỗ này cố tình gây sự. Vậy chúng ta đi trước, cáo từ."
Sau đó cũng không quản nữ tử có nguyện ý hay không, kéo nàng xuống lầu. Nữ tử còn không phục lắm quay đầu lại trừng Hòa Thuận như kiểu hai người nàng bị nàng ta bắt gian tại trận.
Hòa Thuận mỉm cười nhìn theo hai người rời đi, sau đó nhẹ nhàng phun câu."Thần kinh."
Hoà Thuận suy nghĩ một chút chắc nên về thăm nhà một lát, mấy ngày nay không thấy Tiểu Hắc và Hổ Nhi rồi. Vừa mới đi xuống, liền thấy bà chủ Khí Linh Đường dựa vào cầu thang xấu xa nhìn nàng cười.
Hòa Thuận liền cảm thấy một trận lạnh lẽo sau lưng, nhanh chóng hô với bà chủ:"Ta về liền lập tức đi luyện ba kiện pháp bảo." Sau đó nhanh như chớp chạy đi.
Nàng kiếm vài món ngon để mua, đang chuẩn bị mang về nhà thì đột nhiên một người mặc đạo bào chặn nàng ở phía trước.
"Đoán xem ta là ai nào?" Chủ nhân đạo bào kia dùng thanh âm trêu chọc hỏi nàng.
Hòa Thuận không ngẩng đầu nhìn hắn mà nhìn chằm chằm đạo bào đột nhiên xuất hiện. Thực sự nhìn rất quen mắt. Mặc dù thanh âm kia nàng không biết nhưng lại cảm giác nó phi thường nguy hiểm.
Đối phương nhìn nàng không ngẩng đầu lên, liền nhẹ nhàng tới gần bên tai nàng nói: "Lâm cô nương, Tiêu Vân Tử vĩnh viễn không quên ngươi."
Hòa Thuận đột nhiên ngẩng đầu, trước mắt là một đạo sĩ xa lạ. Người này có dung mạo tươi tắn tuấn tú, tướng mạo phi thường, tuy trong lời nói có ý giễu cợt nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát khí đáng sợ.
Tuy biết rằng tu sĩ ở Phong Vô thành không dám tùy tiện đánh nhau, nhưng Hoà Thuận cảm thấy sát khí của người này đối với mình quá nghiêm trọng, khó nói hắn sẽ không ra tay hay không.
Nàng lùi lại một bước cảnh giác nhìn chằm chằm hắn ta.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, mong ngươi đừng quấy rối ta. Nếu như ngươi ở trong thành làm xằng bậy, quỷ hộ vệ sẽ không ngồi xem mặc kệ đâu." Hòa Thuận lặng lẽ đưa tay về phía sau người, tùy thời cơ chuẩn bị phát động pháp bảo.
"Ngươi cho là ngươi có thể chống đỡ được đến khi bọn họ đến sao, ta cũng không tin bọn hắn rảnh rỗi như vậy, sẽ quản một phàm nhân sống chết ra sao." Hắn cười cười, xung quanh xuất hiện thêm mấy người mặc đạo bào giống hệt.
"Ngươi chỉ cần xuất thủ chính là phá hoại quy củ của Phong Vô thành" Hòa Thuận lại lui về phía sau một bước, lặng lẽ đếm, tu sĩ đến cùng có tám người. Tất cả đều là Trúc Cơ, ba người Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Đạo sĩ kia giận đến tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không muốn mạng của ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết. Từng mảnh từng mảnh cắt lấy thịt ngươi cũng không thể giải mối hận trong lòng ta."
Hòa Thuận đột nhiên bắt đầu cười, khóe mắt hơi nhương lên, nàng cười nhạo nói: "Tiêu Vân Tử, ngươi không phải là đoạt xá đấy chứ. Nhớ ngươi đường đường một tu sĩ, lại bị một phàm nhân yếu đuối giết đi, mặt mũi của ngươi mất hết từ lâu rồi còn gì. Không đúng, nếu như truyền đi khả năng toàn bộ Thanh Phong Các các ngươi đều phải ném mặt mũi đi haha."
Hòa Thuận lời này vừa nói ra, mặt mấy tên đạo sĩ vây lên đều đen như đít nồi, biểu tình dị thường khó coi. Mà Tiêu Vân Tử càng là thẹn quá hóa giận, nhớ năm đó chính mình thế nhưng là đệ tử xuất sắc nhất, cha mẹ lại là trưởng lão, chỉ có thể nói là sống như cá gặp nước, có tư có vị.
Chỉ là lần đó theo trên danh nghĩa sư phó xuống núi luyện tập, cướp gà không được lại mất nắm thóc, đem mạng vứt ở trì cốc. Mặc dù dựa vào Cấp Bảo Hồn Thạch của mẫu thân thêm với đoạt xá đệ tử của Tu Nguyệt, nhưng sau đó chuyện vẫn vỡ lở ra. Làm toàn bộ nam châu ba mươi hai núi tu tiên phái biết hết, chính mình bị pha trò không nói, còn bị chưởng môn trong cơn tức giận cấm túc năm năm.
Đáng giận nhất là chính là sau đó mới biết Thái Vũ Môn, Thiếu môn chủ mang đi lại là Lâm Hoà Thuận, kẻ đã hại chết mình.
Không cần đi Thái Vũ Môn hỏi thăm cũng biết nàng khẳng định chạy tới Ma Giới. Đã sớm biết nơi bắt nàng thế nhưng chưởng môn vẫn không buông hắn xuất sơn, thẳng đến lần này Độn Lôn thành mở ra, hắn mới mang theo sư huynh đệ cùng nhau tiến vào Ma Giới.
Đi tới Phong Vô thành hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ hỏi thăm cả thành về nữ tử người phàm. Vốn Phong Vô thành nữ người phàm sẽ không nhiều, chứ đừng nói chi là Hòa Thuận luyện khí, thanh danh sớm đã lan ra bên ngoài. Chỉ là nàng trước vẫn ở Viêm Hoả Đường luyện khí, đợi mãi tới ngày hôm nay mới chặn được nàng.
Tiêu Vân Tử lần này là nhất định phải đem nàng bắt trở lại, rút ra hồn phách đủ kiểu hành hạ làm cho nàng trọn đời sống không bằng chết.