Edit: MNMC
Hòa Thuận lại lần nữa mở đầu rồng đem địa hỏa bật lên, sau đó ném toàn bộ đống mai rùa vào. Vì để tiết kiệm thời gian, nàng đem cốc vỏ quy thổ hoàng sắc mai rùa cũng ném vào. Tiếp đến hai tay mang Dẫn Linh Găng nắm chặt lại. Tập trung tinh thần, nhắm mắt lại chậm rãi cảm nhận tài liệu.
Đột nhiên nàng mở hai mắt ra, mang trên mặt biểu tình kích động nhìn tài liệu trong ao. Hòa Thuận cảm nhận được tài liệu bên trong, mặc dù không quá mãnh liệt. Nhưng khi nàng muốn tài liệu di chuyển nó sẽ chầm chậm di chuyển theo ý nàng muốn.
Hòa Thuận hưng phấn hô lên: "Tiểu Hắc, ta thành công rồi. Ta có thể cảm ứng luyện hóa tài liệu, có thể khống chế chúng rồi."
Không nghe thấy lời châm chọc của Tiểu Hắc, Hòa Thuận nhìn lại mới phát hiện nó đã sớm rúc đầu vào cánh ở trên đài hoa sen ngủ say từ lâu, Hòa Thuận đành bất đắc dĩ cười cười, nó thật đúng là biết hưởng thụ.
Mặc dù tài liệu bên trong có thể được cảm nhận thông qua nắp hoa sen, nhưng nó không dễ kiểm soát. Có vẻ như vật liệu của Dẫn Linh Găng vẫn còn quá thấp, sau này phải dùng tài liệu cao cấp hơn luyện chế lại mới được.
Nàng nhân tiện rời khỏi ao, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái chăn, quấn mình ngủ trên đài sen. Luyện khí mệt rồi nàng cần ngủ bù sức, không giống mấy tu sĩ kia không ăn không ngủ vẫn sống được.
Khi nàng tỉnh dậy, mai rùa đen và vỏ trấu đã được luyện thành chất lỏng thuần tuý. Hòa Thuận uống một viên tịch cốc đan, đem trạng thái điều chỉnh đến mức tốt nhất rồi đứng ở đài sen bên cạnh chuẩn bị luyện khí thành hình.
Tiểu Hắc đã sớm tỉnh, ở một bên rất không cao hứng ăn thức ăn gia súc, yên tĩnh nhìn Hòa Thuận chuẩn bị luyện khí.
Lâm Hòa Thuận nhắm hai mắt, hai tay kề sát hoa sen, một lát sau nàng mở mắt ra, chuyên chú nhìn chằm chằm tài liệu bên trong. Nàng thấy được chất lỏng bắt đầu phân tán thành ba phần. Hai phần nhỏ, một phần lớn. Phần lớn bắt đầu thong thả hình thành một kiện ngực giáp, Hòa Thuận không tạo hình phức tạp, chỉ làm theo kiểu dáng bình thường nhất. Quá trình này hao tốn tròn một canh giờ.
Dẫn Linh Găng cung cấp linh lực thực sự không nhiều, Hòa Thuận luyện một chút đã đầu đầy mồ hôi, tinh thần mệt mỏi đành dừng lại nghỉ. Khi thể lực gần như hồi phục, Hoà Thuận tiếp tục luyện hóa tiếp. Lần này nàng chiết xuất chất lỏng từ vỏ trấu và mai rùa, rồi vẽ hoa văn lên kiện ngực giáp màu đen.
Loại hoa văn này là một loại ma chú có thể tăng cường phòng ngự, đây cũng là loại ma chú cấp thấp được ghi chép trong Luyện Khí Tạp Ký, Lâm Hoà Thuận chưa có thời gian nghiên cứu loại cao hơn nên đành phải dùng loại này.
Loay hoay một hồi giáp ngực màu đen với hoa văn vàng đã được luyện xong, bởi vì vật liệu khác chưa nấu chảy nên Hoà Thuận chưa dám tắt lửa.
Hai chiếc mai rùa đen tách ra cũng được nàng luyện thành một đôi bao cổ tay.
Đôi bao cổ tay này cũng được sơn chú màu vàng đồng bộ như kiện giáp ngực.
Sau khi luyện chế hoàn thành, Hoà Thuận vui mừng tắt lửa đi. Nàng nhặt giáp ngực lên nhanh chóng mặc vào, sau đó hỏi Tiểu Hắc:" Tiểu Hắc ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Hắc gật đầu khen ngợi, " Không tệ, hơn ta nghĩ nhiều. Trước ta còn tưởng rằng ngươi luyện ra thành cái dạng vẩy cá toả ra bốn phía mùi rùa đen cơ."
"Ta đương nhiên sẽ không luyện ra loại xấu xí như vậy, chỉ cần ba ngày là có thể làm xong. Không bằng ta đem 6 ngọn phi đao kia đi luyện hoá, không biết công kích có hiệu quả không."
Nàng thử đem linh lực chú đến bao cổ tay, bao cổ tay phía trước xuất hiện một lá chắn màu vàng nhạt nhỏ trong suốt, mỗi cổ tay trái và phải đều xuất hiện một cái.
Tấm chắn sáng rộng khoảng một mét, nó sẽ di chuyển theo hướng chuyển động của tay. Hoà Thuận không khỏi vui mừng, cuối cùng cũng có thể sử dụng thiết bị phòng ngự của tu sĩ.
Nàng lại rót linh lực vào kiện ngực giáp, ngực giáp không có xuất hiện quang thuẫn. Chỉ là phát ra ánh sáng nhu hoà nhàn nhạt, chả biết hiệu quả mạnh bao nhiêu.
Tiểu Hắc ở một bên đột nhiên nói: "Ngươi lần sau đem ta theo đi, ta ở nhà một mình rất buồn chán. Hơn nữa ta là ma thú, nói như thế nào đối với ngươi cũng có chút hữu ích."
Hoà Thuận nhìn nó mỉm cười, đắc thắng nói: "Ta đương nhiên đưa ngươi theo, ta còn cần dựa vào ngươi tìm đường ấy chứ. Ngươi có thể nói chuyện to tiếng như vậy, tới lúc đó bay trước mở đường, thấy ma thú thì nói ta chuẩn bị trước." Tiểu Hắc nghe nửa ngày mới phát hiện ra mình cũng bị tính kế lúc nào không hay.
Hoà Thuận mỉm cười lại vặn vòi lửa lên, nhà đá bắt đầu nóng đến chết người. Quá trình chờ đợi mở nắp hoa sen là một cực hình khủng khiếp cho cả nàng và Tiểu Hắc. Xem ra phải nghĩ biện pháp lấy được pháp bảo ngăn cản sóng nhiệt, nếu không mỗi lần khai hỏa dưới đất sẽ rất thống khổ.
Thấy tấm che hoa sen rơi xuống, Hoà Thuận lấy ra một chiếc phi đao được buộc bằng tơ nhện từ trong túi đựng đồ. Tìm thấy một bó tơ nhện vô dụng trong túi, nàng cũng lấy nó ném vào lửa luôn.
Tiểu Hắc khó hiểu hỏi: "Tiểu Thuận, ngươi muốn luyện những tơ nhện kia thành cái gì?"
Hoà Thuận trịnh trọng nói: "Ta muốn làm cho ngươi một cái yếm."
Tiểu Hắc ngẩn người lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức cãi lộn "Ta mới không mặc yếm, ngươi thấy qua loại chim gì mặc quần áo chưa?"
Hòa Thuận che miệng trộm cười rộ lên, Tiểu Hắc mặc dù luôn làm bộ thành thục nhưng con gà này nói thế nào cũng mới thành niên, nếu nó không mở mồm nói chuyện, thoạt nhìn cũng chỉ trông giống một con gà con bình thường.
Sau khi Hoà Thuận cười khúc khích, nàng tiếp tục trêu chọc nó: "Lúc ta vừa tới Phong Vô thành, nhìn thấy trên trời có vô số chim to đẹp cơ, chúng đều mặc trên người trang bị hoa lệ. Tiểu Hắc ngươi thế nhưng là gà xương đen trân phẩm, ta làm sao có thể làm ngươi mất mặt được."
Tiểu Hắc dừng lại cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng bắt được đầu đề câu chuyện.
"Ngươi nói những thứ ấy là pháp bảo chuyên dụng cho ma thú, ai muốn mặc cái yếm rách nát làm từ tơ nhện này. Không phải cực phẩm pháp bảo ta sẽ không mặc đâu, ngươi đi mà mặc."
Hòa Thuận búng đầu nó, cười híp mắt: "Biết rồi, ta đây chọc ngươi chơi thôi. Chờ ta tìm được tài liệu cao cấp, ta liền chế cho ngươi cực phẩm pháp bảo."
Tiểu Hắc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: "Má. Lần sau còn trêu ta nữa ta liền ị lên đầu ngươi."
"Sao ngươi dám." Hoà Thuận muốn búng đầu Tiểu Hắc lần nữa nhưng nó tránh kịp.
Hai người náo qua náo lại một ngày, phi đao cùng tơ nhện cũng luyện hóa xong. Hòa Thuận bắt đầu tạo hình cho 6 chiếc phi đao, đợt hoá lỏng lần này phân lượng thiếu đi nhiều thành ra muốn luyện lại 6 chiếc như cũ sợ là không đủ.
Hoà Thuận chia nguyên liệu thành năm phần, rồi làm từng phần mỏng như tờ giấy. Nàng cũng tạo ra một ngạnh ở mặt sau của mỗi phi đao sau đó rút ra một sợi tơ nhện tinh chế và vẽ một câu ma chú lên mặt sau phi đao để tăng cường độ bền.
Đem pháp khí toàn bộ luyện chế hoàn thành, Hòa Thuận cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Tắt đi địa hỏa, Hòa Thuận đeo chiếc nhẫn ném phi đao vào ngón tay. Nàng điều khiển những phi đao xuyên qua lớp tơ nhện, năm phi đao trôi nhẹ nhàng trong không trung theo ý thức. Chỉ cần nàng nghĩ phi đao sẽ ngay lập tức phối hợp với nàng hành động.
Tiểu Hắc cũng tò mò bay đến gần phi đao nhưng nó sợ đao bay quá sắc, không dám đến quá gần. Ngay khi Tiểu Hắc chú ý đến đao bay trong không trung, một ánh sáng trắng lao về phía nó. Tiểu Hắc không kịp tránh né đã bị bạch quang trói chặt.
"A." lúc Tiểu Hắc liều mạng ngọ ngoạy thì nghe phía sau truyền đến tiếng Hòa Thuận cười. Tiểu Hắc đình chỉ ngọ ngoạy quay lại nhìn, Hòa Thuận trong tay cầm lấy tơ nhện một đầu, một đầu khác liền cột vào trên người mình.
"Ngươi làm gì vậy, buông ta ra." Tiểu Hắc tức giận giãy giụa, tơ nhện có chút co dãn kéo căng ra.
Hòa Thuận buông lỏng tơ nhện, cao hứng nói với Tiểu Hắc: "Này dây thừng không tệ đi, chỉ cần thừa dịp ma thú không chú ý bắt bọn nó trói chặt lại. Sau đó dùng phi đao tẩm nước tê liệt, đợi chúng không thể động là có thể yên tâm giết chết."
"Bất quá ta còn thiếu một con dao có lực công kích mạnh nữa, có một con dao găm sắc bén để lột da thì tốt hơn."
Tiểu Hắc duỗi móng vuốt ra nói: "Móng vuốt của ta cũng rất sắc bén, chờ ta tu vi cao liền càng lợi hại."
Nghe Tiểu Hắc nói như vậy, Hòa Thuận đột nhiên nghĩ tới một vấn đề."Tiểu Hắc, ngươi cần thế nào mới có thể biến thành Liệt Hoả Điểu?"
Tiểu Hắc cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu sau đó nói: "Tu vi của ta đạt cấp 7, đợi trải qua thiên kiếp là có thể trở thành Liệt Hoả Điểu."
Hoà Thuận há to miệng nhìn nó, kinh ngạc nói: "Ma Thú cấp 7, Thiên Kiếp? Ngươi bây giờ là ma thú cấp 1 đúng không? Chờ ngươi tu luyện đến cấp 7 ta là sợ già chết mất".
Tiểu Hắc trong đầu có chút truyền thừa ký ức, nó lại nghĩ nghĩ mới nói: "Chỉ cần có linh đan tiên thảo chuyên dụng là có thể gia tốc trưởng thành của ma thú. Nói không chừng khi ngươi còn chưa chết, ta có thể biến thành Liệt Hoả Điểu."
Hoà Thuận sắc mặt lập tức tái nhợt, nàng đã nghe nói qua thiên kiếp của ma thú. Khi vượt thiên kiếp sẽ có sấm sét từ trên trời giáng xuống lần lượt đánh vào ma thú, chỉ cần chúng sống sót sẽ độ kiếp thành công. Nếu không vượt qua sẽ không còn gì ngoài đống tro tàn.
Nàng chỉ có thể mấp máy môi nói: "Chẳng lẽ, những tu sĩ cấp cao kia nhất định phải giúp sủng thú vượt qua thiên kiếp à?"
Tiểu Hắc có chút không ý tứ nói: "Có rất ít tu sĩ đem ma thú cấp thấp nhận chủ, coi như là nhận chủ cũng sẽ không lãng phí tài lực giúp chúng tu luyện tới thiên kiếp. Mà cấp 7 trở lên ma thú cũng tự độ kiếp được, chủ nhân không cần giúp."