Edit: MNMC
Vài sợi thần thức quét qua Hoà Thuận và đống rùa đen bên suối rồi tức khắc rời đi. Hầu hết các tu sĩ chả quan tâm đến việc một nữ phàm nhân cùng đàn rùa tanh hôi không đáng tiền xuất hiện ở đây.
Sau khi hồi phục, Hoà Thuận lấy băng gạc từ túi trữ vật ra bắt đầu băng bó vết thương. Sau đó nàng lấy một viên Kế Ngọc Hoàn năm đó tiếc chưa ăn, nuốt vào, tức khắc cơn đau vết thương giảm đi đáng kể.
Nàng đứng dậy đi tới đống rùa đen, mở túi trữ vật ra bỏ hết đồ vào. Dù sao nàng cũng tới đây để nhặt rác, đương nhiên phải mang hết đi rồi, còn có thể về lại Phong Vô thành hay không thì liền đi một bước tính một bước.
Nàng đi theo dòng suối hướng xuống, cách bờ đẫm máu kia càng xa càng tốt. Đêm khuya ở khe sâu đi lại rất nguy hiểm nên nàng tìm một bãi đất trống khô ráo bên dòng suối, đốt một đống lửa. Sau đó từ túi trữ vật lấy ra một tiểu bao, đem bột phấn bên trong vây quanh đống lửa một vòng.
Đây là nàng theo chủ tiệm béo kia làm theo, thứ kia là phân khô của Kiên Đuôi Trâu, con ma thú này cấp 5, nó cao gần hai thước, tính tình khá nóng nảy, thường sống theo bầy đàn nên mấy ma thú khác không hay tới trêu chọc chúng. Do vậy cư dân Phong Vô Thành hay nhặt chúng lại phơi khô dưới ánh nắng rồi rắc để phòng thân khi họ ra ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai nàng liền bò dậy, muốn rời khỏi khe sâu tiến vào rừng cây. Nàng đối với chuyện không thể nắm giữ tính mạng mình trong tay khủng hoảng cỡ nào, chỉ cần có thể trở về nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình cùng tăng năng lực công kích.
Nơi nàng ở là ven khe sâu, ma thú không có nhiều lắm. Vật đáng giá thì chả có gì nhưng xương ma thú thì đầy rẫy dưới đất, bất quá Hoà Thuận đều nhặt về hết, ngay cả thực vật có thể luyện khí nàng cũng bỏ toàn bộ vào túi trữ vật.
Khi đang định lấy ít xác nhện mắt trắng thì Lâm Hoà Thuận bị con nhện to bằng cái cối xay đuổi theo hẳn nửa dặm. Phục hồi tinh thần mới phát hiện ra nhện trăm mắt đã bị một vị tu sĩ nào đó đi ngang qua giết, lớp vỏ trên hai chân trước và lưng của nó cũng bị lấy đi.
Hòa Thuận cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên nhìn, tu sĩ kia sau khi lấy đi hai thứ thì nhìn Hoà Thuận tội nghiệp đứng một bên, bỏ lại câu nói rồi đi.
"Còn lại gì đó liền cho ngươi hết, mau trở về đi, ở đây không phải nơi ngươi nên tới."
Thấy người đó bỏ đi, Hoà Thuận vội vàng kiểm tra xem còn tài liệu nào khác không. Hai bàn chân trước sắc nhọn đã bị lấy, nhưng sáu chân sau vẫn còn nguyên. Hoà Thuận nhanh chóng rút đoản đao ra cắt các khớp, nàng mất nửa ngày mới cắt bỏ được sáu chân của nó. Nàng lại lục tung trên người con nhện nhưng không tìm được chỗ nào có thể dùng được, đành miễn cưỡng lôi ba cặp vòi phun từ trong bụng con nhện ra, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Cuồn cuộn nửa dặm chạy thoát thân cuối cùng cũng đi tới sườn dốc khe sâu. Nghĩ đến chính mình sống sót về còn mang theo một chút tài liệu, Hòa Thuận đã sớm đem Ông Bá kia quên mất mà cao hứng về Phong Vô thành.
Trong thời gian này Hòa Thuận còn phát hiện thân làm người phàm cũng có chỗ tốt, ở khe sâu thường xuyên phát sinh chuyện tu sĩ cướp đoạt ma thú, đơn giản vì tu vi họ kém nhau không nhiều nên dễ dàng động thủ tranh cướp mục tiêu. Mà Hoà Thuận nàng lại là phàm nhân không có pháp thuật, các tu sĩ còn chả thèm để nàng vào mắt.
Có lúc đáng thương hơn đem ít rác cho nàng nhặt chứ đừng nói là cướp của nàng. Nàng có thể có gì đáng giá để cướp chứ.
Lâm Hoà Thuận không định quay lại cửa hàng của Ông Bá, trở lại không chừng lại bị hắn hại cho mất mạng. Cho nên nàng trực tiếp về nhà nhỏ nàng thuê, khi vào đến sân thì thấy Tiểu Hắc đang ngủ trong chuồng gà.
Tiểu Hắc nửa năm nữa sẽ trưởng thành. Hoà Thuận thường xuyên trêu chọc nó nếu không thể phun lửa sẽ trực tiếp nấu lên ăn. Mỗi lần nói xong Tiểu Hắc sẽ dùng thân hình mập mạp của mình chạy quanh sân, như thể đang chuẩn bị giảm béo nhân cơ hội sau đó trốn đi luôn.
Nàng tắm rửa một cái liền ở trên giường ngủ một ngày một đêm, ngủ đến đói không chịu nổi mới tỉnh dậy. Tuỳ tiện ăn vài thứ rồi mang đám rùa đen ra sân để xử lý làm trong sân nồng nặc mùi hôi thối, Tiểu Hắc cũng chả dám chạy ra mà trốn tịt vào phòng bếp.
Qua năm ngày nàng mới đem hơn trăm con rùa đen xử lý xong, đổi lại y phục, Lâm Hoà Thuận liền mang đi bán.
Chỉ cần là cửa hàng luyện khí đều sẽ thu mua tài liệu, Hòa Thuận tìm một cửa hàng rồi đem toàn bộ bán đi. Nhìn viên linh thạch hạ phẩm trong tay, Hoà Thuận chỉ có thể cuồng mắng gian thương này thật quá đáng.
Lúc đi ngang qua Thư Điếm(1), nghĩ tới lời Ông Bá nói, nàng liền đi vào.
Trong điếm có rất nhiều thư tịch, một người thư sinh đang chép bản sao trên bàn thấy Hoà Thuận tiến vào cũng không thèm ngẩng đầu lên nói:" Mỗi giá sách đều khác nhau, ở trên có kí hiệu, tự chọn lấy đi."
Hoà Thuận thậm chí còn không nhìn vào giá sách với ngọc giản, trực tiếp đi đến giá sách lật qua vài cuốn. Nàng chọn một cuốn Luyện Khí Tạp Ký cùng một cuốn Vật Linh Ngũ Hành, sau khi nhìn thấy có cả Linh Thảo Đồ Sách, Hoà Thuận cũng cầm đi luôn. Nàng muốn đem đám linh thảo bên trong nhớ kỹ để sau này gặp còn đem bán lấy tiền.
Ba cuốn sách cơ bản chỉ tốn 260 linh châu. Trở về nhà Lâm Hoà Thuận liền nằm trên ghế tựa trong sân nghiền ngẫm đọc.
Đầu tiên là cuốn Luyện Khí Tạp Ký, ghi chép chủ yếu về các tài liệu lẫn công dụng, đặc tính các vật liệu, cái này cần thời gian để ghi nhớ, Hoà Thuận để nó sang một bên.
Tiếp đến là Linh Thảo Đồ Sách, lật vài trang thì thấy cũng đều là phân loại linh thảo cùng công dụng.
Cuối cùng nàng cầm cuốn Vật Linh Ngũ Hành hơi mỏng lên, chỉ có vài tờ ghi chép lại tài liệu ngũ hành. Hai trang cuối cùng là ghi chép tài liệu cùng quá trình luyện chế một số pháp khí cấp thấp, dùng làm ví dụ về sự tương khắc và tương sinh của ngũ hành. Nhìn tới ví dụ là Dẫn Linh Găng, Hoà Thuận tập trung đọc kỹ.
Hắc Thạch Bì Lợn, ngũ hành Thổ, có tác dụng ổn định linh lực.
Đá Thái Bạch, ngũ hành Kim, có thể hấp thu linh lực bên ngoài.
Bột đá Lân Tinh, ngũ hành Thuỷ, có thể dẫn truyền linh lực.
Lấy Hắc Thạch Bì Lợn làm cơ sở, đá Thái Bạch làm nguyên liệu chính, phối lấy bột đá Lân Tinh. Có thể sử dụng để luyện chế Dẫn Linh Găng, mượn phương pháp hấp thụ linh khí nhưng giảm bớt linh lực tự thân khi sử dụng.
Sau khi Hoà Thuận hiểu ra, nàng lật trang đầu tiên thì thấy hình vẽ Thú Đan có chú giải, trên đó viết thành phẩm pháp khí nếu cho thêm Thú Đan sẽ đề cao năng lực.
Nàng lập tức nghĩ đến, nếu như mình có thể tìm được đá Thái Bạch sẽ tăng cường khả năng hấp thụ linh lực, nàng sẽ sử dụng được nhiều linh lực hơn.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng mở Luyện Khí Tạp Ký ra xem từng trang một.
Tài liệu luyện khí có rất nhiều loại nhưng không có loại nào đặc biệt dùng để phụ trợ linh lực. Nếu không phải ma thú cấp cao thì cũng là bì giáp của ma thú cấp 5 cấp 6 trở lên. Tìm mãi cuối cùng Hoà Thuận mới tìm được loại cao hơn Hắc Thạch Bì lợn một cấp, đó là Bì Giáp của Hồng Mị Xà cấp 2. Sở dĩ lựa chọn nó bởi vì bì giáp của Hồng Mị Xà có thể dễ dàng thay thế cho Hắc Thạch Bì lợn.
Một phần là do trên đầu Hồng Mị Xà có một con mắt giả, mắt giả có thể thả ra tia sáng, nếu không cẩn thận nhìn vào tia sáng đó sẽ khiến người ta mất ý thức. Lâm Hoà Thuận vốn muốn thêm mắt giả vào Dẫn Linh Găng, nàng muốn xem xem có thể dùng nó để khống chế vật phẩm hay không.
Đá thay thế Thái Bạch là đá Trắng có sẵn trong mọi cửa hàng luyện khí, nhưng phải mất mười viên linh thạch cấp thấp để mua một phần ba kích thước cho một nắm tay.
Còn bột Đá Lân Tinh dùng để truyền tải linh lực chỉ có thể sử dụng máu của Hươu Bão Tố - ma thú cấp 3 để thay thế.
Hoà Thuận quyết định lấy những loại tài liệu này để tăng sức mạnh cho Dẫn Linh Găng.
Lâm Hoà Thuận lâu lâu lại lượn đi xem giá mặt hàng, một bình nhỏ đựng máu của Hươu Bão Tố có giá 50 linh thạch hạ phẩm, hai viên đá Trắng giá 20 linh thạch hạ phẩm. Bì Giáp của Hồng Mị Xà thì rẻ hơn, chỉ cần 5 viên linh thạch hạ phẩm là có thể mua một miếng cỡ lòng bàn tay.
Cái giá này thật là khoa trương mà, một con Hồng Mị Xà dài đến nửa thước, có thể cắt thành hơn 10 khối. Dị nhất là mắt giả màu đỏ của nó có giá đến 100 viên linh thạch hạ phẩm.
Xem giá một hồi, Hòa Thuận đành phải chuẩn bị xử lý đám rùa đen trong một thời gian dài đây. Nàng không có, cũng không dùng được pháp khí phòng ngự, tấn công nào cả nên cơ bản không thể giết chết ma thú cấp 2 trở lên.
Vì thế nàng bỏ ra một khối linh thạch mua bản đồ của khe sâu Lạc Dương. Bản đồ ngoại trừ khu vực xuất hiện ma thú, còn lại địa hình cơ bản đều được đánh dấu rõ ràng.
Trở lại nhà nhỏ, Hoà Thuận liền bắt tay chuẩn bị vật dụng.
Gai tê liệt được giữ trong túi trữ vật lúc này đã có tác dụng rồi đây, Hoà Thuận lấy tất cả gai nhỏ ra đổ vào chảo sắt trong bếp bắt đầu giày xéo.
Mấy cái chân nhện mắt trắng được nàng xử lý sạch sẽ, sau khi lau sạch đi nó sáng bóng và rất sắc bén. Hoà Thuận dùng nó làm phi dao luyện tập ở sân trong khi đun sôi gai tê liệt.
Bảy ngày sau, gai tê liệt nấu ra được nửa bát thuốc tê liệt, Lâm Hoà Thuận bắt đầu xử lý đến tơ nhện. Tơ nhện đã xử lý qua có màu trắng, rất dai, kéo mạnh cũng không đứt.
Nàng buộc sáu con dao ném làm từ chân nhện mắt trắng bằng tơ nhện rồi nhúng chúng vào thuốc tê.
Sau khi treo dao lên giá cho khô, nàng chạy đến cửa hàng rau tìm ông chủ béo.
Trước đó mấy ngày Hoà Thuận đã nhờ ông chủ béo đặt mua một chiếc cung mà tộc nhân Ma Giới hay sử dụng, cộng thêm một bó cành cây dùng làm cung tên.
Sau khi đưa 500 viên linh châu cho ông chủ béo, tổng tài sản còn lại chỉ có 120 viên linh châu.
Sau khi trở về Lâm Hoà Thuận không chần chừ mà cắt bó cây ra thành 30 cái mũi tên, hàng ngày tập bắn cung ở cánh đồng lau sậy bên ngoài cổng Đông.
Một tháng trôi qua, nàng mỗi ngày ban ngày luyện bắn tên, khuya về nhà luyện phi đao. Thật đúng là luyện được chút thành tích, bắn tên chính xác thì chưa đủ, mười lần chỉ có năm sáu lần trúng. Còn phi đao cách khá hơn một chút, mười lần có thể ném trúng chín lần, còn đều là gần hồng tâm.
Ba mươi mũi tên cũng được nàng tẩm nước tê liệt, thứ mà các tu sĩ không bao giờ sử dụng nhưng lại rất thích hợp cho những người kém chính xác như nàng.
Lâm Hoà Thuận vẫn không mua được áo giáp, bất quá vẫn là đem trấu và mai rùa nguyên vẹn trước ngực, nếu thứ này có thể luyện chế thành pháp khí phòng thân thì tốt hơn nhiều.
Hôm nay Hòa Thuận sớm đã thu thập xong hành trang, đem theo tám viên tích cốc đan mà nàng chưa ăn hết ở Trì Cốc. Bất quá Kế Ngọc Hoàn chỉ còn lại một viên nhưng có còn hơn không. Nàng hiện tại sớm đã không còn đồng nào, nếu như không có ở khe sâu có thu hoạch liền không chịu trở về.
(1) Thư Điếm: Hiệu Sách