Một tiếng “Đến đây!” vang lên, bóng người Nhâm Tiêu Dao đã xuất hiện ở một bàn ăn ở lầu ba, trên tay hắn cách không nâng bốn bát thức ăn, hai vò rượu.
“Nhị vị khách quan, một đĩa lạc nhân, một bát Lam Ngư kho tàu, một bát mì trộn Lãnh Nguyệt, một bát Thiết Giáp Xà hầm đặc biệt thơm ngon, hai vò Lão Oa Thiêu, các món ngài gọi đã đủ đây ạ.” Hắn vừa bày các món ăn ra trên bàn, vừa tỉ mỉ giới thiệu.
Khách bàn này thật không tệ, bốn bát thức ăn với hai vò rượu tổng cộng hết hai mươi sáu khối linh thạch, mà bọn họ đưa cho hai mươi tám khối nên Nhâm Tiêu Dao đã bảo Lý Phì cố gắng nấu thức ăn ngon một tý.
Tâm tình hôm nay của Nhâm Tiêu Dao vô cùng phức tạp. Đầu tiên là thấp thỏm bất an, những lời hôm qua của lão tông chủ về việc “giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích” vẫn văng vẳng bên tai hắn, nhưng nếu bây giờ Nhâm Tiêu Dao trở lại chỗ đó cũng dễ bị người khác bắt gặp. Cho nên, hắn chỉ có thể cầu xin ông trời phù hộ đừng để đối phương phát hiện ra dấu vết gì.
Chuyện còn lại thì vui rồi, bây giờ chỉ mới qua trưa mà tiền thưởng được nhận đã tới mười sáu khối linh thạch rồi, nói không chừng hôm nay còn có thể được quá ba mươi khối. Hết thảy cũng nhờ vào công lao của Thiết Giáp Xà. Có một số người ban đầu chưa cho tiền thưởng, nhưng sau khi nếm thử món Thiết Giáp Xã hầm hương lại khen rối rít không dứt, sau đó cho rất nhiều tiền thưởng, khiến Nhâm Tiêu Dao rất áy náy. Dù sao cũng đã thêm nước vo gạo vào rồi, đâu thể làm cho khách phun ra chớ?
Nhưng rốt cục vẫn ôm cục tức. Lão tông chủ đã nói là định giá thịt của Thiết Giáp Xà là ba mươi khối linh thạch, điều này cũng không có gì, Nhâm Tiêu Dao vẫn còn có thể tiếp nhận được. Nhưng một bát Thiết Giáp Xà hầm hương lại đòi đến mười khối linh thạch, khiến cho hắn ấm ức, buồn bực vô cùng. Với từng ấy thịt Thiết Giáp Xà, dù không được một ngàn cũng có thể làm ra tám trăm bát, thế linh thạch thu được có nhiều không?
Tâm tư rối rắm, hắn buồn chán ngồi ở lầu một, nhìn ra cửa Phiêu Miểu Lâu, mong sao có vị khách sộp nào đến.
Khuôn mặt Nhâm Tiêu Dao chợt hiện lên vẻ tươi cười rạng rỡ, bởi vì có mấy bóng người đang đi về hướng Phiêu Miểu Lâu. Mấy người này chắc chắn không tầm thường, Nhâm Tiêu Dao nhìn thấy bọn họ từ trên trời đáp xuống tiêu sái thong dong, nhất định là tiền bối Đạo Cơ Kỳ, định nghĩa của hắn về Đạo Cơ Kỳ chính là khách sộp.
“Chào mừng đến với Phiêu Miểu Lâu, mời các vị khách quý lên lầu ba.” Hắn chạy lên trước, làm ra vẻ ân cần chào hỏi, mỉm cười lấy lòng.
“Ừm, cho một bàn ở lầu ba.” Người trung niên cầm đầu khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Nhâm Tiêu Dao nhanh nhạy nhận ra trong đó ẩn chưa chút ít lo lắng và mệt mỏi. So sánh với ông ta, Nhâm Tiêu Dao còn lo lắng hơn nhiều, bởi vì chẳng những ông ta mà ba người theo sau đều đeo lệnh bài của Hạo Miểu Vân Yên tông.
Dù lo lắng là thế nhưng hắn vẫn không dám lộ ra chút gì, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười dẫn họ về phía một phòng riêng.
Dãy phòng riêng của Phiêu Miểu Lâu được cách ly ra khỏi các khu vực khác bằng dãy dây leo, dưới nền là cỏ xanh mướt, trên đầu là những cành nho treo hờ hững, khung cảnh ưu nhã thanh tao. Phí sử dụng phòng riêng này là hai khối linh thạch, người bình thường nào dám xa hoa lãng phí thế chứ, hiển nhiên bốn người mới đến này đều đáp ứng điều kiện khách sộp của Nhâm Tiêu Dao.
Nhâm Tiêu Dao cung kính đưa thực đơn cho người trung niên cầm đầu, ông ta nhìn lướt qua, “Một đĩa tay gấu hấp, một đĩa rau cải bắp xào bùng lửa, một đĩa lạc nhân, ồ? Món này không tệ đây, cho một bát Thiết Giáp Xà hầm thơm ngon này, bốn vò Lão Oa Thiêu hai mươi năm. Chà, các ngươi có cả phương pháp chế biến Thiết Già sao?” Người trung niên ngẩng đầu lên hỏi.
“Vốn là có đến mười mấy cách chế biến, nhưng gia vị không được đầy đủ nên giờ chỉ có hai loại hầm hương và xào lăn thôi. Mà bây giờ người đang phụ trách nấu nướng là sư đệ Lý Phì của ta, công lực của hăn hơi thấp, chỉ biết làm món hầm hương. Nếu như tiền bối muốn ăn món xào lăn, vãn bối sẽ đích thân xuống bếp nấu cho ngài thưởng thức.” Nhâm Tiêu Dao tươi cười, cúi đầu khom lưng nói. Thực ra Lý Phì cũng làm được món xào lăn, chỉ có điều công lực chưa được như Nhâm Tiêu Dao, nên điều tiết lửa khi xào hơi kém một chút, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho món thịt Thiết Giáp Xà xào lăn không có trong thực đơn. Sở dĩ Nhâm Tiêu Dao nói như thế cũng chỉ để lấy lòng bốn người này mà thôi, thế mới có thể nhận thêm được nhiều tiền thưởng hơn.
“Đổi sang cho ta một đĩa Thiết Giáp Xà xào lăn đi. Tổng cộng những món này hết bao nhiêu linh thạch?” Vẻ mặt người trung niên chẳng có gì thay đổi, vẫn từ tốn hỏi.
“Tổng cộng là năm mươi hai khối linh thạch.”
“Ngươi hãy phụ trách nấu toàn bộ đi. Còn nữa, xin mời tông chủ đến đây chút.” Ngời trung niên tiện tay ném bảy khối linh thạch trung phẩm cho Nhâm Tiêu Dao, khiến hắn mở cờ trong bụng, vội vàng mừng rỡ chạy ra hậu viện.
Thông báo cho lão đầu một tiếng xong, hắn chạy như ngựa phi xuống nhà bếp, tiếp nhận công việc của Lý Phì.
Sau một ngày bận rộn, toàn bộ người của Hư Vô Phiêu Miểu tông, một thầy chin trò đều tập trung lại ở lầu một. Nhiều người hơn nên bữa ăn tối cũng tự nhiên thịnh soạn hơn hẳn. Có tám món ăn,gồm cả Thiết Giáp Xà hầm hương, bảy vò ba chén, bảo đảm rằng không có thêm nước vo gạo.
Đại sư huynh Nhâm Tiêu Dao thật hào phóng. Tiền thưởng hôm nay ước chừng đạt đến bốn mươi ba khối linh thạch, hắn liền cho Lý Phì năm khối, mỗi sư đệ sư muội đều có phần, vẫn một khối, khiến cho tất cả mọi người vui vẻ ra mặt.
“Ông chủ, mấy người Hạo Miểu Vân Yên tông hôm nay là ai vậy? Ta nhìn qua như thể là Đạo Cơ Kỳ tất. Có chuyện gì hả?” Uống xong một ngụm rượu, Nhâm Tiêu Dao có chút thấp thỏm hỏi, chủ yếu hăn lo lăng vì mình giết người xong không có xóa dấu vết, sợ bị người ta tra ra cái gì.
“Vương Thành chết rồi.” Lão đầu không thèm nhấc mí mắt, nhưng nói ra một câu khiến cho Nhâm Tiêu Dao cùng Lý Phì suýt nữa chết nghẹn.
Chuyện Vương Hạo chết thì bọn hắn biết rồi, nhưng sao lão lại nói cha hắn là Vương Thành cũng chết rồi? Không nhẽ là biết được tin dữ của con khi đang tu luyện, sơ sẩy thế nào lại nổ banh xác chết?
Lão đầu cười hắc hắc, ăn một miếng, uống một ngụm rượu, rồi mới nói khe khẽ.
“Máu mủ ruột già, nếu có người trong nhà gặp nạn đột ngột, cho dù là người phàm cũng sẽ có cảm ứng, chứ đừng nói gì người tu chân. Hơn nữa, người tu chân còn tin tưởng vào những cảm ứng này hơn nhiều.
Bốn ngày trước, Vương Thành đang tu luyện trong động phủ ở Hạo Miểu Vân Yên tông bỗng dưng cảm thấy trong lòng cực kỳ lo lắng, không làm cách nào gạt đi được. Khi hắn đang nghĩ xem có thể là ai đang gặp nạn, đột nhiên thấy ngực đau nhói lên, điều này càng làm cho Vương Thành lo lắng hơn. Hắn vội vàng tìm vợ mình cũng là một Đọa Cơ Kỳ, phát hiện ra bà ta cũng có cảm giác như thế, hai người họ liền đoán ra chỉ có thể là Vương Hạo con trai độc nhất của mình xảy ra chuyện. Sau khi kiểm tra qua ở tông môn, khi biết được Vương Hạo từ Vô Ngân tông đi thẳng đến Yêu Thú Lĩnh, lòng như lửa đốt, liền chạy đi tìm.
Hai vợ chồng Vương Thành quanh quẩn bên ngoài Yêu Thú Lĩnh suốt ngày, cũng không biết tìm được Vương Hạo không, nhưng một ngày trước, linh hồn ngọc giản của họ ở Hạo Miểu Vân Yên tông đột nhiên vỡ tan tành, kinh động cả Hạo Miêu Vân Yên tông.
Linh hồn ngọc giản khá quý hiếm, nên trong một môn phái, chỉ có người đạt đến Đạo Cơ Kỳ mới có, và luôn được bảo quản trong môn phái. Khi linh hồn ngọc giản vỡ tan cũng có nghĩa là linh hồn của chủ ngọc giản đã tan biến.
Hạo Miểu Vân Yên Tông là môn phái trung đẳng trên Lam Hoa Tinh, có ba tên thượng nhân Kim Đan, hai mươi chin Đạo Cơ Kỳ, thế mà lần này đã có đến hai người chết đi, nên toàn môn phái rất coi trọng, lập tức phái ra bốn người đến Yêu Thú Lĩnh tìm đầu mối trước, đồng thời điều tra hành tung của những cao thủ thù địch với môn phái. Bốn người tới Phiêu Miểu Lâu hôm nay chính là những người mới trở về từ Yêu Thú Lĩnh, bọn họ đã tìm được chỗ vợ chồng Vương Thành bỏ mình ở Thiết Bích Sơn.