Hôm nay cô kiếm cớ rủ anh ra ngoài chơi, để lại căn nhà trống rộng lớn chỉ có An An và Hoắc Nguyên. An An vừa bước vào phòng đã liên tục gây ra hàng loạt tiếng động lớn.
Vừa vào trong đã thấy Hoắc Nguyên đang làm tổ trong chăn. An An đập liên tục vào khối chăn nhô lên. Hoắc Nguyên bị đánh đau đến bừng tỉnh, liền mở chăn ra quan sát tình hình bên ngoài.
Trên mặt Hoắc Nguyên đầy dấu hỏi chấm. An An nói:
“Em đói rồi, anh xuống nấu đồ ăn sáng cho em đi, anh Thiên và chị Di đi hết rồi!”
Hoắc Nguyên tức đến cạn lời, ở cái nhà này cậu phải chiều lòng Đình Thiên thì mới có thể tiếp tục ở, khi Đình Thiên có bạn gái, cậu ta cũng phải đành chiều lòng bạn gái anh. Giờ lại lòi ra một cô em họ.
“Rồi rồi, xuống làm liền đây.”
Nói rồi Hoắc Nguyên đi xuống nhà, còn không thèm đánh răng rửa mặt. Hì hục dưới bếp thì cũng nấu xong, đồ ăn tuy không bắt mắt nhưng nếu miễn cưỡng thì cũng ăn tạm được.
Nấu xong như được giải thoát một kiếp nạn, Hoắc Nguyên lại tiếp tục đi ngủ. Không biết ngủ được trong bao lâu, nhưng lần tỉnh dậy tiếp theo là do bị tiếng ồn ào đánh thức.
An An ngồi trên giường anh chăm chú chơi game trên bằng máy tay cầm anh mới mua. Nhìn thao tác chơi của An An mà Hoắc Nguyên ngứa hết cả mắt, cơn buồn ngủ cũng biến mất, ngồi dậy chơi cùng.
Hai người chơi game tích cực đến nỗi không cần cả ăn trưa. Tới tầm xế chiều Hoắc Nguyên chợt nhận ra mình từ hôm qua tới giờ chưa tắm rửa, vừa nghĩ tới liền ngứa ngáy cả người.
Hoắc Nguyên lấy quần áo vào phòng tắm, căn phòng bây giờ còn mỗi An An. Không có ai chơi cùng, cô bé nảy ra cảm giác buồn chán. Bắt đầu đi quanh phòng “thám thính” một chút.
Phòng của Hoắc Nguyên chẳng có gì đặc biệt cả, một cái giường lớn, tủ quần áo, bàn trà, chỉ thế thôi, rất vô vị. Chẳng như của cô bé, trong phòng không chỗ nào không treo ảnh, mĩ phẩm la liệt trên bàn trang điểm, chưa kể túi xách đồ trang sức có cả một tủ kính riêng.
Bỗng An An chú ý tới một ngôi nhà lego khá to trên bàn trà. Ngôi nhà to gần bằng nửa người cô bé, được làm từ những chi tiết rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng móng tay út.
Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên một tiếng “cạch”, An An giật mình lỡ quẹt tay làm rơi mất một bên nóc nhà. Hoắc Nguyên bước đến gần An An, An An vội xin lỗi:
“Xin lỗi anh, em không cố ý.”
Hoắc Nguyên nổi giận đùng đùng:
“Em có biết anh dành ra 3 tháng để lắp ghép không? Xin lỗi một tiếng là được sao?”
Tâm huyết của anh khi xếp lego là rất lớn, ngôi nhà còn một chút xíu nữa là hoàn thành thì bị người khác làm hư một mảng, ai mà không tức cho được.
An An lúng túng:
“Vậy để em sửa lại giúp anh nhé!”
An An cúi xuống thò tay vào gầm bàn tìm lại những mảnh ghép bị rơi ra. Hoắc Nguyên hất tay cô bé ra:
“Không cần em sửa giúp, mất công lại làm hỏng thêm.”
Lòng tự trọng của An An như bị chà đạp, cô bé vứt máy trợ thính xuống dưới nền nhà:
“Anh một vừa hai phải thôi, em là vô ý chứ đâu phải cố ý, người ta cũng đã xin lỗi đàng hoàng mà!”
An An vừa dứt lời liền chạy thẳng ra bên ngoài, không thèm đóng cửa phòng lại. Hoắc Nguyên ngồi nhặt lại từng mảnh ghép vương vãi trên sàn nhà rồi lại nhớ ra máy trợ thính khi nãy văng vào gầm ghế sofa. Tại vì gầm ghế quá thấp nên phải dịch chuyển ghế ra một khoảng mới lấy được.
Cảm thấy khi nãy mình cũng có hơi quá đáng, Hoắc Nguyên sang phòng ngủ cho khách tìm An An để dỗ cô bé. Thế nhưng phòng trống không, Hoắc Nguyên lại xuống dưới lầu tìm cô bé, cũng chẳng thấy đâu.
Bỗng cơn gió lạnh khẽ thổi qua chân Hoắc Nguyên khiến cậu rùng mình một cái. Xoay người lại thì thấy cửa chính mở toang, dép An An cũng không có.
Đoán chắc cô bé khi nãy chạy lung tung ra ngoài rồi. An An ra ngoài không mang theo máy trợ thính, lỡ như không nghe tiếng còi xe thì.....
———————
Ở bên kia, An An đang ngồi trên ghế đá ở khu công viên, nhìn những toà nhà cao lớn ở xung quanh mà hoảng loạn. Tuy cô bé sống ở đây từ nhỏ, nhưng bố mẹ rất bận nên không bao giờ dẫn cô bé đi đâu cả.
Cả ngày đều có xe đưa đón riêng từ nhà đến trường. Ngoài tuyến đường ấy ra An An dường như không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Có thể nói giữa thành phố xa hoa tráng lệ như này, An An là một người lạc hậu.
Bỗng nhiên hai tên từ đâu tiến đến trước mặt An An. Họ trông rất giống những tên côn đồ, bắt đầu buông lời gì đó, vì không có máy trợ thính nên An An không thể nghe ra lời gì cả, càng không biết họ có ý đồ gì.
Họ bắt đầu đụng tay đụng chân, An An hét lớn lên mong rằng mọi người xung quanh có thể chú ý đến bên này. Cũng may, một bóng người cao lớn đẩy An An ra phía sau, một thân một mình đứng chắn không cho hai tên kia thấy cô.
Không hiểu chuyện gì diễn ra, nhưng hai tên kia đi luôn ngay sau đó. Người kia quay đầu lại nhìn cô, là Hoắc Nguyên. An An vẫn giận chuyện khi nãy, liền cúi gầm mặt xuống.
Hoắc Nguyên đeo máy trợ thính vào tai cho cô bé:
“Đi đâu thì đi, nhớ mang máy trợ thính theo.”
“Anh còn đến đây làm gì, anh nên ở nhà cùng với cái đống lego đó đi chứ?!”
Giọng nói không che giấu sự giận dỗi.